Những vương thất quý tộc kia đưa hạ lễ đều là liếc mắt một cái lập tức có thể nhìn ra giá trị của vật, như vậy mới có thể phô hiển thân phận và địa vị của bọn họ.
Mục Lương buông sách cổ xuống, hỏi:
- Ly Nguyệt đang ở đâu?
- Ta đi gọi tiểu thư Ly Nguyệt qua đây.
Ba Phù ngoan ngoãn lên tiếng, xoay người đi tìm người.
Không bao lâu, cô gái tóc trắng đi theo tiểu hầu gái trở về thư phòng.
- Mục Lương, nghe nói ngươi tìm ta à?
Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Mục Lương chỉ vào một cái tên trong danh sách hạ lễ, bình thản nói:
- Ừ, ngươi phái người đi tiếp xúc một chút vị phú thương này, dò la xem những cuốn sách cổ này tới từ nơi nào.
Ly Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua thì đã biết được ý tứ của Mục Lương.
- Tốt, ta hiểu được.
Ly Nguyệt khẽ gật đầu.
Mục Lương cần học tập thêm về ma pháp trận cổ, như vậy mới có thể giải quyết nan đề về máy móc Ma Huyễn Thủ và vũ khí mới, cho nên rất cần đọc nhiều sách cổ.
Hắn nhìn về phía cô gái tóc trắng, dịu dàng nói:
- Việc này không gấp, ngày mai lại đi cũng không muộn, ngươi cũng bận rộn một ngày rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.
- Ừm, ta sẽ an bài.
Ly Nguyệt dịu dàng đáp.
- Ừ.
Mục Lương yên tâm lên tiếng.
Cô gái tóc trắng đi rồi, hắn tiếp tục đọc sách cổ, quả nhiên phát hiện không ít cuốn sách có quan hệ với ma pháp trận.
- Nếu như những cuốn sách cổ này quả thật là đào ra từ trong mộ địa, nói không chừng mình phải sai người làm kẻ trộm đào mộ một hồi.
Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm.
Hắn biết đại lục mới có rất nhiều mộ cổ, chỉ là không có bị người phát hiện mà thôi.
- Loạt soạt loạt soạt ~
Theo động tác lật sách của Mục Lương, bụi bặm trong sách rơi ra ngoài, nhất thời khiến bụi đất bay tứ tung trong thư phòng.
Hắn hơi chuyển động suy nghĩ, mở ra không gian cắn nuốt trong cơ thể, nuốt chửng hết toàn bộ bụi xung quanh, không khí biến đến tươi mát lần nữa.
Mục Lương thay đổi một tư thế thoải mái, tiếp tục lật xem nội dung trong sách cổ.
- Cộp cộp cộp ~~~
- Bệ hạ, Thấm Lan đại nhân đã tỉnh ngủ rồi.
An Kỳ ló đầu vào thư phòng nói.
- Ta biết rồi.
Nghe được lời này, đôi mắt thâm thúy của chợt Mục Lương sáng lên.
…
- A cáp ~~~
Nguyệt Thấm Lan nằm trên giường lớn tỉnh lại, cô lười biếng giãn người, giơ tay lên vén những sợi tóc rũ xuống ra sau tai.
- Mấy giờ rồi nhỉ?
Cô ngáp một cái, ngước mắt nhìn về đồng hồ quả lắc treo trên tường, lúc này đã là tám giờ tối.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan chớp chớp, vốn dĩ dự định chợp mắt một chút, không ngờ mình lại ngủ lâu như vậy.
Cô rời giường, mang giày mang trong nhà rời khỏi Thiên Điện.
Giày mang trong nhà được làm bằng lông và da thú rất thoải mái và mềm mại, rất thích hợp mang lúc nghỉ ngơi.
- Ông ~~~
Không gian bên trong Thiên Điện dao động một chút, ngay sau đó một bóng dáng đột nhiên xuất hiện sau lưng Nguyệt Thấm Lan, vươn tay nắm lấy vòng eo của nữ nhân.
- Ngươi muốn đi đâu thế?
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai của nữ nhân.
Cơ thể của Nguyệt Thấm Lan mềm nhũn, mắc cỡ đỏ mặt hờn dỗi lên tiếng:
- Mục Lương....
- Chờ mãi ngươi mới tỉnh lại, hiện tại có nói gì thì ta cũng sẽ không cho ngươi rời đi.
Mục Lương cười một tiếng.
- Thật là, ngươi gấp gáp cái gì chứ?
Nguyệt Thấm Lan hờn dỗi lên tiếng.
- Không vội, nhưng chúng ta không thể quên đêm động phòng hoa chúc.
Mục Lương khẽ cười một tiếng, lôi kéo Nguyệt Thấm Lan nằm lên giường lớn.
Một lần nằm này, suốt đêm hai người đều không thể xuống giường nửa bước.
Ngày hôm sau, Nguyệt Thấm Lan là xoa thắt lưng đi ra Thiên Điện, đối diện với đôi mắt chờ đợi đã lâu của tiểu hầu gái, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng.
- Vương hậu nương nương, đây là bệ hạ dặn ta đưa cho ngài.
Diêu Nhi đưa một nước ly màu xanh lục cho Nguyệt Thấm Lan.
- Đây là cái gì?
Nguyệt Thấm Lan nhướng mày hỏi.
Diêu Nhi ngây thơ giải thích:
- Đây là trà tinh thần đậm đặc, bên trong còn bỏ thêm dịch chắt lọc từ quả Tinh Thần, nó có thể trợ giúp người uống nhanh chóng khôi phục cơ thể, còn có tác dụng tiêu sưng, cầm máu và nhiều công dụng khác.
Nguyệt Thấm Lan hít một hơi thật sâu, vừa nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, hiện tại cô rất muốn véo lỗ tai của Mục Lương.
- Cái tên này thật là...
Khuôn mặt của cô càng đỏ hơn, nhận lấy ly trà mà tiểu hầu gái đưa tới, uống một hơi cạn sạch.
Diêu Nhi tiếp nhận cái chén rỗng, không biết tại sao mới sáng sớm mà mặt của vương hậu nương nương lại đỏ rồi.
Nguyệt Thấm Lan thuận miệng hỏi:
- Mục Lương đâu?
Diêu Nhi giải thích:
- Bệ hạ đang ở trong phòng bếp ạ, bữa sáng hôm nay do bệ hạ làm.
Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày, kinh ngạc nói:
- Ngày hôm nay hắn lại có hứng thú làm điểm tâm sao?
- Bệ hạ nói là tối hôm qua vương hậu nương nương rất vất vả, cho nên sáng nay muốn khao ngài một bữa ngon.
Diêu Nhi nói ra một câu kinh người với vẻ mặt hồn nhiên.
- ...
Nguyệt Thấm Lan hít sâu mấy hơi, dục vọng muốn véo lỗ tai Mục Lương càng lớn hơn.
Cô khẽ hất hàm, cất bước đi về phía chính sảnh.
- Chào buổi sáng, vương hậu nương nương ~~~
Giọng nói trêu ghẹo vang lên, Hồ Tiên nó đâu ra khỏi ghế sô pha.
Khóe miệng của Nguyệt Thấm Lan co giật, ưu nhã nói:
- Chào buổi sáng, Hồ Tiên.
- Mẫu hậu!
Nguyệt Phi Nhan cũng cười đùa chào hỏi.
- Vương hậu nương nương.
Ngải Lỵ Na và những người khác đều cất tiếng vấn an.
Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt, ưu nhã nói:
- Các ngươi đừng gọi ta là vương hậu nương nương, trước đây gọi là gì thì bây giờ vẫn giống như vậy thôi.
- Ha ha ha ~~~
Hồ Tiên cười tươi như hoa, quyến rũ nói:
- Thấm Lan không thích cách xưng hô này sao?
Nguyệt Thấm Lan tức giận nói:
- Mọi người đã quá quen thuộc nhau rồi, gọi như vậy cảm giác quá xa lạ.
- Ta biết rồi.
Hồ Tiên cười khúc khích đáp.
Nguyệt Thấm Lan không để ý tới ánh mắt trêu ghẹo của những người khác, xoay người đi tới phòng bếp.
Bên trong phòng bếp, Mục Lương đang đứng chiên trứng, bên cạnh là nhóm tiểu hầu gái hỗ trợ nấu cháo, xắt thức ăn.
- Cộp cộp cộp ~~~
Mục Lương nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại thấy là Nguyệt Thấm Lan, ôn hòa nói:
- Khói dầu ở phòng bếp rất lớn, ngươi chớ vào.
Nguyệt Thấm Lan nghe lời tựa ở trên khung cửa, ưu nhã hỏi:
- Hôm nay bữa sáng ăn cái gì vậy?
- Bữa sáng có rất nhiều loại, có cháo có bánh rán, còn có trứng chiên.
Mục Lương nói rồi xốc trứng rán lên, trên mặt lộ ra nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời.
Nguyệt Thấm Lan lập tức xem đến ngây người, Mục Lương cười rộ lên thật sự rất đẹp mắt.
- Tự nhiên đứng đờ ra đó làm gì hả, ngươi còn chưa lấy lại tinh thần từ tối hôm à?
Mục Lương cười hỏi.
- Ngươi, ngươi câm miệng đi!
Nguyệt Thấm Lan đỏ mặt trừng mắt nhìn nam nhân.
- Tốt tốt tốt, ta không nói nữa.
Mục Lương cười một tiếng, tiếp tục chiên thêm một quả trứng gà.