Nguyệt Thấm Lan an tĩnh nhìn nam nhân, có thể cảm nhận được tâm trạng của Mục Lương rất vui vẻ, trong miệng hắn còn ngâm nga một khúc nhạc không biết tên.
- Đúng rồi, hôm nay ngươi muốn đi đâu chơi?
Mục Lương hỏi mà không quay đầu lại.
Nguyệt Thấm Lan sửng sốt một chút:
- Đi chơi?
- Đúng vậy, ngày nghỉ tân hôn, dù sao cũng phải đi ra ngoài chơi, thả lỏng một chút chứ.
Mục Lương ôn hòa nói.
Nghe được lời này, Nguyệt Thấm Lan mới phản ứng lại, cô đã kết hôn với Mục Lương rồi, sẽ có năm ngày nghỉ phép tân hôn, trong lúc này không cần đi Cục Quản Lý xử lý công tác, chỉ là cô không ngờ Mục Lương sẽ muốn mang cô đi ra ngoài chơi.
- Ta cũng không biết đi đâu.
Cô bất đắc dĩ nói.
- Vậy hai ta đi khu ngắm cảnh được không?
Mục Lương ôn hòa nói.
Kế hoạch xây dựng khu ngắm cảnh đã đi qua một tháng, phần lớn địa phương đã được cải tạo xong, thừa dịp cơ hội lần này hắn đi dò xét một chút.
- Thế cũng được.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.
Mục Lương dịu dàng nói:
- Ngươi tới chính sảnh chờ đi, bữa sáng sắp có rồi.
- Tốt.
Nguyệt Thấm Lan đáp một tiếng, xoay người trở về chính sảnh.
Cô vừa đi vào chính sảnh thì lại đối diện với ánh mắt trêu ghẹo của chúng nữ.
Ánh mắt của Nguyệt Phi Nhan lấp lóe, hỏi:
- Các ngươi muốn đi khu ngắm cảnh à?
- Đúng vậy.
Nguyệt Thấm Lan không để ý tới ánh mắt của mấy người, ưu nhã ngồi ở trên ghế sô pha.
- Ta cũng muốn đi.
Nguyệt Phi Nhan nói không hề nghĩ ngợi.
Hi Bối Kỳ liếc xéo cô gái tóc đỏ, giơ tay lên gõ đầu đối phương, tức giận nói:
- Hai người bọn họ là đi nghỉ phép tân hôn, ngươi đi theo làm gì?
- Đúng vậy.
Hồ Tiên liếc nhìn cô gái tóc đỏ.
- Thế thì ta không đi.
Nguyệt Phi Nhan ủy khuất ôm đầu.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Ngươi đáng bị đánh đòn.
- Mẹ à ~~
Thần sắc của Nguyệt Phi Nhan càng ủy khuất hơn.
Nguyệt Thấm Lan không nhìn ánh mắt lên án của cô gái tóc đỏ, bình tĩnh nói:
- Ta còn có thể tệ hơn, ngươi có muốn thử một chút không?
Nguyệt Phi Nhan lập tức trở nên thành thật, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Mẹ, bây giờ ngươi đã là một người vợ rồi, phải ôn hòa một chút, đừng tùy tiện nổi giận như vậy nữa.
Nguyệt Thấm Lan cười như có như không nhìn con gái, bẻ ngón tay phát ra tiếng răng rắc.
- ....
Nguyệt Phi Nhan thức thời im lặng, đây là lời đe dọa không tiếng động của mẹ.
- Có thể ăn điểm tâm rồi.
Giọng nói ôn hòa vang lên, Mục Lương đeo tạp dề đi ra phòng bếp.
- Tốt, cha!
Nguyệt Phi Nhan lớn tiếng đáp.
- Ngươi vừa kêu ta cái gì...
Vẻ mặt của Mục Lương ngẩn ngơ.
Không chỉ riêng hắn, những người khác đều lộ ra vẻ mặt ngây ngốc, trong đầu quanh quẩn một tiếng "cha" kia của cô gái tóc đỏ.
Đáy mắt của Nguyệt Phi Nhan hiện lên một tia giảo hoạt, hỏi:
- Ta gọi cha không đúng sao?
Mục Lương cạn lời vài giây, bất đắc dĩ nói:
- Ngươi vui vẻ là được rồi, ta không thành vấn đề.
Nguyệt Thấm Lan trừng mắt nhìn con gái, tiếng "cha" kia làm cô có chút hoảng sợ.
- Ái chà chà, có người đổ vỏ rồi.
Hồ Tiên cười khanh khách.
Khóe mắt của Mục Lương giật một cái, tức giận nói:
- Từ đó không phải dùng ở chỗ này, ngươi đừng dùng lung tung.
- Ha ha ha ~~~
Hồ Tiên cười vui vẻ, quyến rũ nói:
- Ta học theo ngươi nha, ai bảo ngươi luôn nói một ít lời kỳ quái làm chi.
…
Chủ Thành.
Ở phòng xép xa hoa trên tầng cao nhất trong Trung tâm Huyền Vũ.
- Cộc cộc cộc ~~~
Quốc vương Hải Đinh gõ cửa phòng của con gái, hỏi:
- Sương Nhi, ngươi tỉnh chưa?
Lần này Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan kết hôn làm cho tất cả gian phòng ở Trung tâm Huyền Vũ Chủ Thành đều có người ở, nhất là phòng xép xa hoa trên tầng cao, mỗi gian phòng đều là quý tộc vương thất của vương quốc lớn.
- Cha, cửa không có khóa.
Bên trong phòng truyền ra giọng nói của Bạch Sương.
- Cùm cụp ~~~
Quốc vương Hải Đinh nghe vậy đẩy cửa mà vào, thấy con gái đang chải tóc, mặc trên người váy dài màu trắng tinh, nhìn dáng vẻ là vừa rửa mặt xong.
- Cha, sao hôm nay ngươi dậy sớm thế?
Bạch Sương để cái lược xuống bàn trang điểm rồi quay người lại.
- Ta tới thăm ngươi một chút, chúng ta đi ra ngoài đi ăn điểm tâm đi.
Quốc vương Hải Đinh ôn hòa nói.
Đôi mắt vàng kim của Bạch Sương chớp chớp, cười nói:
- Cha, chúng ta mỗi ngày đều gặp mặt mà, ngươi không cần cố ý dậy sớm như vậy để đến xem ta đâu.
Quốc vương Hải Đinh quan sát con gái, thấy thần thái của cô tự nhiên, không giống như là dáng vẻ thương tâm khổ sở hay khóc lóc suốt một đêm, trong lòng bớt chút lo lắng.
Lý do hắn dậy sớm như vậy chính là vì lo lắng con gái lại bởi vì chuyện của Mục Lương mà khổ sở, cho nên đặc biệt tới xem một chút.
- Sương Nhi, ngươi không sao chứ?
Quốc vương Hải Đinh lo lắng hỏi.
- Cha, ta có thể có chuyện gì chứ?
Bạch Sương chớp chớp hai mắt, hỏi ngược lại.
- Khụ khụ ~~~
Quốc vương Hải Đinh ho nhẹ hai tiếng, nói sang vấn đề khác:
- Nếu không có chuyện gì, vậy thì đi ăn điểm tâm thôi.
Bạch Sương thanh thúy nói:
- Cha, thật ra chúng ta có thể kêu người đưa bữa sáng lên tận phòng nha.
Khách quý ở tại Trung tâm Huyền Vũ có thể nhờ nhân viên phục vụ hỗ trợ lấy bữa sáng đưa vào phòng.
- Hôm nay chúng ta không ăn điểm tâm ở Trung tâm Huyền Vũ, chúng ta đi ra ngoài ăn.
Quốc vương Hải Đinh ôn hòa đáp.
Bạch Sương nghe vậy không khỏi cảm thấy hứng thú, hỏi:
- Cha vừa phát hiện cửa hàng mới sao?
Quốc vương Hải Đinh gật đầu nói:
- Ừ, ta nghe Tề Nhĩ Nạp nói ở khu đông thành có mở cửa hàng ăn uống mới, mùi vị rất tốt, chúng ta đi qua đó nếm thử.
- Ở khu đông thành sao, thế cũng được.
Bạch Sương chậm rãi gật đầu.
Quốc vương Hải Đinh tiếp tục nói:
- Thuận tiện đi khu đông thành nhìn xem phòng ở thế nào, nếu thích hợp thì mua mấy bộ, sau này qua đây chúng ta sẽ có chỗ ở.
- Cha muốn mua phòng ốc tại vương quốc Huyền Vũ sao?
Đôi mắt của Bạch Sương trừng lớn vì kinh ngạc.
Đáy mắt của Quốc vương Hải Đinh loé lên một tia cơ trí, phân tích:
- Ừ, mặc dù vương quốc Huyền Vũ là vương quốc mới, nhưng tốc độ phát triển rất nhanh, nó đã được định trước sẽ trở thành vương quốc đệ nhất thế giới, mua phòng ốc ở chỗ này sẽ không lỗ vốn.
Bạch Sương nghe vậy như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, đại khái hiểu ý tứ trong lời nói của cha.
Quốc vương Hải Đinh ôn hòa nói:
- Ta đã tìm hiểu qua rồi, rất nhiều vương thất quý tộc đều dự định mua phòng ốc ở khu đông thành, hơn nữa nơi đây cũng là trung tâm của hai mảnh đại lục.
Vương quốc Huyền Vũ hiện giờ có thể nói là trung tâm của toàn thế giới.
- Ta hiểu được, vậy thì cha mua đi.
Bạch Sương thanh thúy nói.
- Ngươi sửa soạn một chút rồi hai cha con ta lên đường.
Quốc vương Hải Đinh mỉm cười nói.
- Tốt.
Bạch Sương gật đầu, cười tươi như hoa.
Quốc vương Hải Đinh quan sát con gái, vẫn không phát hiện được dáng vẻ ủ dột của nàng, trong lòng không khỏi nói thầm, chẳng lẽ con gái không thích Mục Lương.