Trong lòng cô lưu giữ chút huyễn tưởng vớ vẩn, nhưng mà biết đâu một ngày nào đó có thể thực hiện thì sao, vậy thì cô nhất định không thể làm công chúa.
- Tùy ngươi thôi.
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên chớp chớp, tiếp tục thưởng thức bữa sáng hôm nay.
Sau khi kết thúc bữa sáng, chúng nữ lại tản ra đi làm việc của mình.
Tiểu Mật nghiêm túc nhìn về phía các hầu gái còn lại, dặn dò:
- Tất cả mọi người đi làm việc đi, nhớ kỹ không được bỏ bê huấn luyện, bằng không vương hậu nương nương trở về sẽ nổi giận.
- Tiểu Mật tỷ yên tâm đi, tất cả mọi người đều muốn trở nên mạnh mẽ, sẽ không quên huấn luyện.
An Kỳ ngây thơ nói.
- Ta đi trực Phòng Liên Lạc.
Thanh Vụ thanh thúy nói.
- Tốt, tất cả nhanh tay nhanh chân lên nào.
Tiểu Mật gật đầu, nhóm tiểu hầu gái nhanh chóng tản ra.
Bên trong Phòng Liên Lạc.
- Nơi này là cung điện Khu Vực Trung Ương, vương quốc Huyền Vũ.
Thanh Vụ cầm linh khí phát sóng lên, tiếp nhận trò chuyện đến từ vương quốc Ai Nhĩ Văn.
- Đây là vương thất vương quốc Ai Nhĩ Văn, đã phát hiện được dấu vết của Hư Quỷ chạy trốn.
Bên trong linh khí phát sóng truyền ra giọng nam nghiêm túc.
Nghe được lời này, Thanh Vụ lập tức nghiêm mặt, trầm giọng nói:
- Tình huống như thế nào, xin hãy nói tường tận rõ ràng.
- Tốt.
Giọng nam vang lên lần nữa.
Thanh Vụ mở ra công năng ghi âm của Máy Phát Nhạc, lại nâng bút tốc ký từng lời nói của nam nhân.
…
- Ông ~~~
Đoàn xe dừng ở tầng tám Khu Vực Trung Ương.
Mục Lương đẩy cửa xe đi xuống, xoay người lại thân sĩ vươn tay ra.
Bàn tay mảnh khảnh của Nguyệt Thấm Lan đặt lên lòng bàn tay của nam nhân, bị dắt xuống xe.
- Bệ hạ và vương hậu nương nương đã trở về!
Các tiểu hầu gái nghe được động tĩnh nhanh chóng đi ra cung điện, đứng thành hai hàng nghênh tiếp hai người trở về.
- Ừ, mấy ngày nay không có xảy ra chuyện gì chứ?
Mục Lương bình thản hỏi.
Hắn và Nguyệt Thấm Lan đi khắp nơi trong vương quốc hết bốn ngày, đến ngày cuối cùng của thời gian nghỉ kết hôn mới trở về cung điện.
Đám người Tiểu Tử liếc nhìn nhau, vô ý thức muốn lắc đầu.
- Có chuyện gì thì cứ nói.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.
Tiểu Mật nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Vương quốc Ai Nhĩ Văn bên kia truyền tin tức trở về, nói là phát hiện tung tích của con Hư Quỷ cuối cùng.
Cô vốn không muốn ảnh hưởng thời gian nghỉ kết hôn của Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan, nhưng chuyện liên quan đến Hư Quỷ vẫn là phải nói.
- Tìm được con Hư Quỷ cuối cùng rồi sao?
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan.
- Chỉ là có tung tích mà thôi.
Tiểu Mật lắc đầu.
Giọng điệu của cô trở nên trầm trọng, nói:
- Bên vương quốc Ai Nhĩ Văn có một thôn nhỏ bị Hư Quỷ huyết tẩy,vương thất vương quốc Ai Nhĩ Văn đang phái người đi truy tung con Hư Quỷ kia.
- Sự tình mà ta lo lắng cuối cùng vẫn là xảy ra.
Mục Lương cau mày lại.
Hư Quỷ huyết tẩy cả thôn trang rất có thể làm cho một ít thôn dân bị cảm nhiễm, nếu những người này không được cứu trị, tương lai sẽ là một mối hiểm họa lớn.
Nguyệt Thấm Lan nói với giọng lạnh lùng:
- Nếu không nhanh chóng tìm được con Hư Quỷ kia, chờ nó ăn đủ Huyết Thực thì sẽ có tinh lực sinh sôi nảy nở Hư Quỷ mới, đây không phải là một chuyện tốt.
- Đúng rồi, tiểu thư Ly Nguyệt đã phái người đi đến vương quốc Ai Nhĩ Văn.
Thanh Vụ nhắc nhở.
Mục Lương hơi nhướng mày, ôn hòa hỏi:
- Cô ấy làm cho ai đi?
- Tiểu thư Ngôn Băng và tiểu thư Cổ Tư Mỹ.
Thanh Vụ dịu dàng nói.
Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc nói:
- Cổ Tư Mỹ cũng đi sao?
Thanh Vụ gật đầu nói:
- Đúng vậy, tiểu thư Ly Nguyệt nói, tiểu thư Cổ Tư Mỹ đã học được rất nhiều ma pháp cấp 5, có thể đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, thực chiến sẽ hữu dụng hơn so với việc vẫn luôn ở trong cung điện vùi đầu khổ học.
- Ừ, như thế cũng tốt.
Mục Lương như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.
Hắn lại hỏi:
- Ly Nguyệt đâu?
Thanh Vụ giải thích:
- Ngày hôm nay có khảo hạch đội Hộ Vệ Thánh Quang, tiểu thư Ly Nguyệt phải đến đó giám sát.
Hộ Vệ Thánh Quang đều có khảo hạch mỗi tháng, dùng để kiểm nghiệm tiến bộ và biến hóa của bản thân, ai khảo hạch hợp cách thì sẽ được khen thưởng, không hợp cách thì cần gia tăng huấn luyện.
Nếu như khảo hạch không hợp cách ba lần liên tục thì sẽ mất đi thân phận Hộ Vệ Thánh Quang.
Mục Lương bình thản nói:
- Đã biết, bảo cô ấy xong việc thì tới tìm ta.
- Tốt.
Đám người Thanh Vụ cung kính đáp một tiếng.
Mục Lương nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, ánh mắt mang theo tia áy náy.
Nguyệt Thấm Lan vén tóc mai ra sau tai, ưu nhã nói:
- Làm việc của ngươi đi, bây giờ ta cũng phải đến Cục Quản Lý một chuyến rồi, vài ngày không đi thị sát, ta luôn có chút lo lắng.
Mấy ngày nay cô có chút dở khóc dở cười, đã sắp quên mất Mục Lương dẫn cô leo mấy ngọn núi, đi đến mấy khu ngắm cảnh, nhìn xem bao nhiêu thác nước.
- Tốt, cơm tối để ta làm.
Mục Lương ôn hòa nói.
Chế tác mỹ thực là một sở thích của hắn, cũng là cách để tăng thêm cảm tình với chúng nữ.
- Ta rất chờ mong.
Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên.
Mục Lương vỗ vỗ vai của nữ nhân, xoay người trở về thư phòng.
Nguyệt Thấm Lan thở ra một hơi, ưu nhã nói:
- Chuẩn bị nước nóng đi, tắm xong ta muốn đi Cục Quản Lý.
- Vâng, vương hậu nương nương.
Đám người Ba Phù ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:
- Phi Nhan và những người khác đâu?
- Tất cả mọi người đều đi làm việc rồi ạ.
Ba Phù giải thích.
- Ta cũng nên bận rộn rồi.
Nguyệt Thấm Lan hoạt động cần cổ, đạp giày cao gót vặn eo nhỏ đi trở về Thiên Điện của mình.
Mục Lương trở lại trong thư phòng, sửa sang lại văn kiện chất đống trên mặt bàn, lật xem từng phần một.
- Ngày nghỉ phép cuối cùng mà vẫn không được bình an sao….
Hắn than nhẹ một tiếng, động tác lật xem văn kiện cũng không chậm lại.
- Cô lỗ cô lỗ ~~~
Móng vuốt mềm mại của Sa Già đặt lên trên chân của Mục Lương, sau đó nó nằm xuống lộ ra cái bụng tuyết trắng, trong miệng phát ra âm thanh cô lỗ.
Mục Lương cúi đầu nhìn thoáng qua, cảm thán nói:
- Thật hâm mộ ngươi, không cần làm việc, mỗi ngày vui chơi giải trí là tốt rồi.
- Cô lỗ cô lỗ ~~~
Lỗ tai của Sa Già run run, đầu lưỡi hồng nhạt thè ra, nghiêng đầu đáng yêu bán manh.
- ...
Mục Lương yên tĩnh một lúc, giây kế tiếp vươn tay ôm Sa Già vào trong lòng.
Hắn xoa bụng của nó, xúc cảm tốt đến kì lạ, giống như là đang nhào nặn một đoàn bông.
- Cô lỗ cô lỗ ~~~
Sa Già tiếp tục phát ra tiếng cô lỗ thoải mái, đôi mắt bán trong suốt hơi híp lại, hưởng thụ Mục Lương xoa bóp.
- Đói không?
Mục Lương ôn hòa hỏi.
- Cô lỗ cô lỗ ~~~
Sa Già nhân tính hóa gật đầu, móng vuốt nhỏ chạm vào má của hắn.
Mục Lương líu lưỡi:
- Ngươi còn làm nũng hơn cả nữ nhân nữa.
Hắn lấy ra quả Tinh Thần từ bên trong không gian tùy thân rồi nhét vào trong lòng của Sa Già.