Tầng tám Khu Vực Trung Ương, vương quốc Huyền Vũ.
Mễ Nặc đứng ở cửa cung điện, nhìn về phía lối vào quảng trường.
- Tại sao Mục Lương vẫn chưa trở lại nữa?
Cô nhỏ giọng lầm bầm.
Ngải Lỵ Na ngáp một cái, thanh thúy nói:
- Có thể là Mục Lương muốn cùng chị Thấm Lan trải qua thế giới của hai người.
- Trải qua thế giới của hai người thì có thể vào phòng nha.
Mễ Nặc nói ra một câu kinh người.
- Khụ khụ, ngươi biết mình đang nói cái gì không?
Khuôn mặt của Ngải Lỵ Na đỏ bừng vì mắc cỡ, không khỏi vươn tay xoa đầu của cô gái tai thỏ.
Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc chớp chớp, trả lời với ánh mắt trong suốt:
- Ta biết nha.
- ...
Ngải Lỵ Na hít một hơi thật sâu, quyết định không nói ra mớ phế liệu màu vàng trong đầu cho cô gái tai thỏ.
Mễ Nặc bĩu môi nói:
- Mục Lương và chị Thấm Lan đi ra ngoài hai ngày rồi, có khi nào hai người bọn họ chơi hết năm ngày rồi mới trở về không?
- Cũng không phải là không được, dù gì thì bọn họ cũng đang trong thời gian nghỉ kết hôn mà.
Ngải Lỵ Na nhếch miệng nói.
- Cũng đúng ha….
Mễ Nặc bĩu môi, ánh mắt có chút mất mát.
Ngải Lỵ Na nháy mắt hỏi:
- Ngươi nhớ Mục Lương rồi hả?
Mễ Nặc hơi chột dạ nhìn khắp nơi, ngây thơ nói:
- Không có nha, ngươi đừng nói mò.
- Tiểu thư Mễ Nặc, tiểu thư Ngải Lỵ Na, có thể dùng bữa rồi.
Bên trong cung điện truyền ra tiếng gọi ầm ĩ của Tiểu Tử.
Mễ Nặc quay đầu cao giọng đáp lại:
- Ta biết rồi!
Cô gái tai thỏ chạy như trốn vào cung điện, lưu lại cô gái tóc hồng tại chỗ, cô không tiếng động cười khẽ vài cái, nhún nhún vai cũng theo trở về cung điện.
Bên trong nhà ăn, Hồ Tiên và những người khác đều bắt đầu dùng bữa.
Mễ Nặc kinh ngạc hỏi:
- A, mọi người không đợi Mục Lương trở về sao?
- Hai ngày này hắn sẽ không trở về, an tâm ăn đi.
Hồ Tiên quyến rũ nói.
- A, chị Hồ Tiên hỏi qua rồi sao?
Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc chớp chớp.
- Không cần hỏi, ta hiểu rõ hắn.
Hồ Tiên cười híp mắt nhìn về phía cô gái tai thỏ.
Mễ Nặc mím môi, chẳng lẽ cô không hiểu rõ về Mục Lương sao?
Cô kéo ghế ra ngồi xuống, nhấp miếng canh nóng, mỹ vị nở rộ ở bên trên đầu lưỡi.
- Hút ~~~
- Tiểu thư Mễ Nặc rất thích canh này à?
Tiểu Tử thanh thúy hỏi.
Mễ Nặc ngây thơ nói:
- Ừ, nó thơm nồng hơn rất nhiều so với món canh trước kia.
Đôi mắt đẹp của Tiểu Tử chớp chớp, nói:
- Đây là loại canh mà bệ hạ mới viết vào thực đơn, chủ yếu dùng để an thai.
- An thai à?
Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc trừng lớn, quay đầu nhìn về phía Hồ Tiên.
Khoé môi của cô hơi co giật, nói:
- Đây là cho chị Hồ Tiên uống sao?
- Không phải nha, tất cả mọi người đều có thể uống.
Tiểu Tử cười giải thích.
Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, ưu nhã nói:
- Đây chỉ là một món canh thông thường, chỉ là có một chút hiệu quả an thai thực bổ mà thôi, người không có mang thai cũng có thể uống, không có tác dụng phụ khác.
- Ra là vậy, thế là tốt rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Nặc ửng đỏ.
- Nếu thích thì uống nhiều một chút, cơ thể của ngươi vẫn còn đang phát triển mà.
Hồ Tiên ưu nhã nói.
Mễ Nặc vội vàng lắc đầu, đẩy chén canh tới trước, nói:
- Không được, chị Hồ Tiên mới là người nên uống nhiều một chút.
- Ha ha ha ~~~
Đôi mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên hiện ra ý cười, quyến rũ nói:
- Nhóm của Tiểu Tử nấu với phân lượng cho tất cả mọi người, làm sao ta có thể uống nhiều như vậy được.
- Đúng vậy.
Tiểu Tử gật đầu.
- Vậy ta uống thêm một chén nữa.
Đôi mắt đẹp của Mễ Nặc sáng lên.
Tiểu Tử tiếp nhận chén không, cười nói:
- Để ta đi múc thêm.
Mễ Nặc tiếp tục ăn món khác, ánh mắt rơi vào trên người Ly Nguyệt, chớp chớp mắt hỏi:
- Chị Ly Nguyệt, mấy ngày nay ngươi đang bận rộn gì thế?
Ly Nguyệt nhẹ giọng đáp:
- Đừng nói nữa, mấy ngày nay có quá nhiều việc phải vội vàng, nào là viện nghiên cứu Trường Sinh, Bất Hủ Chúng, hội đấu giá, rồi còn phải lo liệu việc xây Trại Chăn Nuôi ở đại lục cũ, xây dựng Ngân Hàng mới, nói chung là đủ loại sự tình vội đến mức chân không chạm đất.
- Có chuyện gì ta có thể giúp được sao?
Mễ Nặc quan tâm hỏi.
Ly Nguyệt dịu dàng nói:
- Tạm thời thì không có, nếu như có thì ta sẽ nói.
- Tốt, ngươi đừng khách khí nha.
Mễ Nặc cười tươi như hoa nói.
- Không đâu.
Ly Nguyệt cười khẽ vài tiếng.
Những việc mà cô vừa nói đa số đều đã phái những người khác đi làm, chỉ là cô muốn nhìn chằm chằm chuyện tiến triển, khi xảy ra vấn đề còn muốn nghĩ đối sách giải quyết.
Mấy ngày nữa cô gái tóc trắng còn muốn đi một chuyến đến đại lục mới để bàn chuyện xây dựng Trại Chăn Nuôi, nếu như đàm luận không được, vậy chỉ có thể thay đổi mục tiêu.
- Các ngươi nói xem, hiện tại Mục Lương và Thấm Lan đang làm cái gì?
Ngải Lỵ Na hỏi với vẻ mặt hóng hớt.
Ngôn Băng lạnh nhạt nói:
- Ta nào biết, ngươi có thể dùng linh khí phát sóng liên lạc Diêu Nhi để hỏi thăm.
- Vậy thì thôi đi.
Ngải Lỵ Na cười ngượng ngùng vài tiếng.
Ny Cát Sa nhấp miếng canh nóng, nhàn nhạt nói:
- Mục Lương nói muốn đi khu ngắm cảnh tham quan thuận tiện dò xét một chút, có lẽ mấy ngày nay bọn họ đều trong khu ngắm cảnh?
- Không biết.
Chúng nữ đều lắc đầu.
Hi Bối Kỳ tức giận nói:
- Được rồi, đừng lại trò chuyện chuyện của bọn họ nữa, các ngươi quá bát quái.
- Đúng vậy.
Nguyệt Phi Nhan gật đầu nhận đồng ý với ánh mắt u oán.
Ngải Lỵ Na và Ny Cát Sa nhìn nhau, không hẹn mà bật cười.
- Các ngươi cười cái gì hả?
Nguyệt Phi Nhan lườm hai người một cái.
- Không có gì.
Ngải Lỵ Na vội vàng lắc đầu.
Từ sau khi Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đi ra ngoài hưởng thụ thế giới của hai người, mấy ngày nay sắc mặt của Nguyệt Phi Nhan đều có chút xú, tất cả mọi người nhìn ra được cô cũng có ý với Mục Lương.
Ny Cát Sa cười hỏi:
- Công chúa điện hạ, chúng ta vẫn không thể cười sao?
- Được rồi, đừng gọi ta là công chúa.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi hét lên.
- Vậy à, nếu như đứa bé của ta là con gái, thế thì cô ấy chính là đại công chúa.
Trên mặt của Hồ Tiên hiện ra ý cười.
- Đại công chúa, đại công chúa.
Nguyệt Phi Nhan nhỏ giọng thầm thì.
- Ngươi làm công chúa cũng không cái gì không tốt nha, Mục Lương đã nói rồi, hắn sẽ không bắt ngươi gả ra ngoài đi liên hôn.
Hi Bối Kỳ trợn trắng mắt nói.
Nguyệt Phi Nhan vội vàng lắc đầu, từ chối không hề nghĩ ngợi:
- Không muốn, nếu như làm công chúa, vậy thì phải gọi Mục Lương là phụ vương, chuyện này quá dọa người.
- Thử nghĩ một chút, việc này đúng là rất dọa người, dù sao thì Mục Lương chỉ lớn hơn ngươi mấy tuổi mà thôi.
Mễ Nặc chắt lưỡi đồng tình nói.
- Đúng không, cho nên vẫn là thôi bỏ đi.
Nguyệt Phi Nhan nói với giọng điệu nghiêm túc.