Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 561 - Chương 3207 - Tận Hưởng Tuần Trăng Mật Bằng Cách Leo Núi

Chương 3207 - Tận Hưởng Tuần Trăng Mật Bằng Cách Leo Núi
Chương 3207 - Tận Hưởng Tuần Trăng Mật Bằng Cách Leo Núi

Bọn họ muốn đi khu ngắm cảnh mới khai phá không lâu, vừa du lịch đồng thời tuần tra tình huống xây dựng khu ngắm cảnh.

Người lái xe là Diêu Nhi, đi theo cũng chỉ có sáu vị hộ vệ Trung Ương mặc thường phục, có thể nói rất điệu thấp.

Khu ngắm cảnh mới khai phá nằm ở bên ngoài Vệ Thành Số Mười, là khu ngắm cảnh lấy du sơn làm chủ đề, còn có xe cáp, nhảy cầu và những hạng mục khác liên quan đến núi non.

Khu ngắm cảnh mới có ba ngọn núi, cao nhất có hơn tám trăm mét, thấp nhất cao chỉ có hơn ba trăm mét, thích hợp những đoàn người khác nhau đi thể nghiệm.

Những ngọn núi này đều được hình thành lúc Rùa Đen tiến hóa, lại do Trà Thụ Sinh Mệnh hỗ trợ, làm cho trên núi cao mọc đầy thảm thực vật.

Khi đoàn xe đến khu ngắm cảnh thì đã là một tiếng sau.

Con đường đi từ Chủ Thành đến khu ngắm cảnh đã được sửa xong, nhờ đó mà tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Sau khi Rùa Đen kết thúc tiến hóa, mỗi toà Vệ Thành đều tập trung sửa chữa đường xá, gặp núi thì khai thông đường hầm, gặp nước thì bắc cầu, đồng thời công tác tu sửa đường sắt cũng đang trong quá trình tiến hành.

- Bệ hạ, vương hậu nương nương, chúng ta đã đến nơi rồi.

Diêu Nhi đạp phanh lại.

- Tốt.

Mục Lương lên tiếng, đẩy cửa ra xuống xe.

Cổng chính khu ngắm cảnh rất lớn, là kết cấu phục thức, có loại cảm giác cổ kính.

Bên trái cổng chính khu ngắm cảnh là bãi đỗ xe, bên phải là chỗ bán vé, nhưng mà bây giờ khu ngắm cảnh đang trong giai đoạn thử mở ra, cho nên không có thu tiền vé.

- Ong ong ong ~~~

Hộ vệ Trung Ương đậu xe máy trên sân, đi theo xa xa phía sau Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan về phía khu ngắm cảnh.

- Bệ hạ, cần gọi người quản lý qua đây không?

Diêu Nhi ngoan ngoãn hỏi.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Không cần, hôm nay chúng ta không phải đến đây công tác.

- Tốt.

Diêu Nhi đáp một tiếng.

Mục Lương nắm tay của Nguyệt Thấm Lan đi tới cột mốc đường cách đó không xa, bên cạnh có bản đồ khu ngắm cảnh.

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, mặc kệ tiếp xúc với nam nhân bên cạnh bao nhiêu lần thì sẽ luôn khiến cho tim của cô đập nhanh hơn.

Mục Lương đứng trước cột mốc, nhìn chăm chú vào bản đồ phía trên, chỉ liếc mắt một cái là đã nhớ cả bức bản đồ nhớ ở trong đầu.

Hắn quay đầu hỏi:

- Ngươi muốn leo một, hai hay là cả ba ngọn núi?

- ....

Miệng của Nguyệt Thấm Lan giật giật.

Ánh mắt của cô u oán, ưu nhã nói:

- Ta nghe lời ngươi, dù sao thì leo núi với ta mà nói cũng không mệt.

- Tốt, vậy hôm nay chúng ta leo hết cả ba ngọn núi đi, lúc đi xuống thì lại dùng xe cáp.

Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười.

- .... Tốt.

Nguyệt Thấm Lan định thốt ra lời từ chối nghe vậy thì nuốt trở vào.

Cô quay đầu nhìn về phía Diêu Nhi, ánh mắt mang theo tín hiệu cầu cứu.

Diêu Nhi vung tay nhỏ, lộ ra vẻ mặt hai người hãy hưởng thụ tuần trăng mật cho thật tốt.

- Đi thôi.

Mục Lương lôi kéo tay của Nguyệt Thấm Lan, đi về phía lối lên núi.

Con đường lên đỉnh núi là một dãy bậc thang làm bằng Hắc Thạch nhìn không thấy cuối, khu vực nguy hiểm còn có vòng bảo hộ.

Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan bắt đầu leo núi, hộ vệ Trung Ương và Diêu Nhi đi theo sau ở xa xa, sẵn sàng ứng đối tình huống đột phát bất cứ lúc nào.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hai người bước lên từng bậc thang, ven đường đều là lục thực, không khí rất tươi mát, ngẫu nhiên có gió nhẹ thổi tới.

- Đã lâu rồi ta mới được leo núi một cách thoải mái như thế.

Mục Lương cảm thán lên tiếng.

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lấp lóe, ưu nhã nói:

- Vậy hôm nay ngươi có thể leo cho đã ghiền.

- Đúng vậy.

Mục Lương cười một tiếng, nắm chặt tay của nữ nhân.

Phía sau cách đó không xa, Diêu Nhi không khỏi cảm thán:

- Bệ hạ và vương hậu nương nương thật ân ái.

A Thanh và A Mạn liếc nhìn nhau, lời chửi thầm nuốt trở vào trong bụng, có ai tân hôn lần đầu ra ngoài du lịch lại lựa chọn leo núi chứ?

Ngọn núi thứ nhất không quá cao, hai người nhàn nhã dùng hai mươi phút là đã đến quảng trường trên đỉnh núi, mặt trên có một tòa điêu khắc, còn có nhà vệ sinh và ghế dài nghỉ ngơi.

- Khu ngắm cảnh này xây dựng thật không tệ.

Mục Lương bình luận.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Đúng vậy, nếu như đỉnh núi có thể mua được đồ uống lạnh và kem ốc quế thì tốt hơn.

- Cái này không khó, có thể an bài.

Mục Lương ôn hòa nói.

Hắn dịu dàng hỏi:

- Bây giờ ngươi muốn uống à?

- Muốn uống, chẳng lẽ ngươi đi mua ngay bây giờ cho ta sao?

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói.

Mục Lương nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Không khó, nhưng mà phải chờ ta mười phút.

Lấy thực lực của hắn, từ nơi này đi Vệ Thành Số Mười chỉ cần mấy giây, lại cộng thêm thời gian mua trà sữa trân châu, mười phút vậy là đủ rồi.

- Thôi thôi, uống bình thường là được rồi, ta chỉ nói đùa thôi.

Nguyệt Thấm Lan kéo tay của Mục Lương, miễn cho hắn thật sự chạy đi mua.

- Tốt.

Mục Lương cười gật đầu, hỏi:

- Ngươi muốn nghỉ ngơi tiếp hay là tiếp tục leo ngọn núi thứ hai?

- Tiếp tục đi, ta không mệt.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói.

- Ừ.

Mục Lương tiếp tục lôi kéo tay của nữ nhân, đi tới lối lên núi khác.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hai người vừa đi vừa nói cười, hàn huyên từ lần đầu gặp mặt tới khi nào sinh ra cảm tình.

- Mục Lương, ngươi thích con mình sẽ là nam hay nữ?

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng hỏi.

Mục Lương buồn cười nói:

- Vấn đề này không phải ngươi đã hỏi rồi sao?

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan chớp chớp, thanh thúy nói:

- Ta cảm thấy ngươi sẽ thích bé trai.

- Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?

Mục Lương kinh ngạc hỏi.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc nói:

- Bởi vì trong cung điện đều là nữ nhân, dùng lời của ngươi thì đây chính là âm thịnh dương suy.

- ....

Khóe mắt của Mục Lương giật một cái.

Hắn hít một hơi thật sâu, tức giận nói:

- Ngươi đừng dùng thành ngữ bừa bãi, hơn nữa, chỉ cần là con của ta, là nam hay nữ thì ta đều thích, không có khuynh hướng về phía bên nào.

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan lại chớp chớp, tiếp tục hỏi:

- Vậy ngươi cảm thấy lúc nào ta sinh em bé thì mới tốt?

- Lúc nào cũng được, lấy ngươi làm chủ.

Mục Lương nói với giọng điệu nghiêm túc.

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng nói:

- Ta suy nghĩ rồi, chờ sau khi Kim Phượng học được quản lý Chủ Thành thì ta lại sinh em bé, như vậy không cần lo lắng Cục Quản Lý xảy ra chuyện.

- Ngươi không cần lo lắng cái này, có ta ở đây, Chủ Thành sẽ không xảy ra chuyện gì.

Mục Lương ôn hòa trấn an.

Nghe được lời này, Nguyệt Thấm Lan không khỏi trợn trắng mắt, gắt giọng:

- Ngươi ba ngày hai đầu đều ở bên trong phòng làm việc, chờ ngươi quản lý Chủ Thành, đến lúc đó vương quốc Huyền Vũ đã sớm rối loạn.

- Khụ khụ, nói vậy là hơi khoa trương rồi….

Mục Lương ho khan vài tiếng, che giấu sự chột dạ của mình.

Bình Luận (0)
Comment