- Vậy trà trần kia là cái gì?
Bạch Sương tò mò hỏi.
Nhân viên bán hàng giải thích:
- Trà trần cũng là một loại trà tinh thần, nhưng mà là trà có niên đại tương đối lâu, mùi vị sẽ đậm hơn so với những loại trà tinh thần khác.
Linh Tịch mỉm cười nói:
- Ta muốn một bình trà tinh thần cấp 4, lần trước chúng ta cũng chọn cái này.
- Được rồi.
Những người còn lại đều gật đầu.
- Tốt.
Nhân viên bán hàng cầm bút viết xuống tên trà và số lượng vào thực đơn.
Hắn thu hồi thực đơn, lễ phép nhắc nhở:
- Hôm nay khách đến tương đối nhiều, làm phiền các vị chờ khoảng hai mươi phút.
- Được rồi.
Ước Mỗ xua tay không chút để ý.
- Tốt.
Nhân viên bán hàng mỉm cười, mang theo thực đơn rời đi.
Nhân viên bán hàng đi rồi, mấy người lại bắt đầu nhắc tới chuyện mua phòng ở khu đông thành.
Trong lúc đó thì nhân viên bán hàng lại đi vào một chuyến, đưa tới bộ đồ ăn và đồ uống trà, đồng thời hỗ trợ pha trà nóng.
Đám người vừa uống trà vừa tiếp tục nói chuyện phiếm, người đang ngồi ở đây đều đã uống qua trà tinh thần, thậm chí trà tinh thần tốt hơn cũng đã uống qua.
- Trà tinh thần thật sự là đồ tốt.
Ước Mỗ cảm thán một tiếng.
Linh Tịch ưu nhã nói:
- Đúng vậy, nhưng mà ta càng thích mỹ thực của vương quốc Huyền Vũ hơn.
- Ta thích hết toàn bộ vương quốc Huyền Vũ, sau khi cha mua phòng, ta sẽ định cư dài hạn ở chỗ này.
Lăng Hương chớp chớp hai mắt.
Tề Nhĩ Nạp liếc nhìn con gái, tức giận nói:
- Nếu ngươi nói như vậy thì ta đây không mua nữa.
Lăng Hương cười đùa nói:
- Hì hì, cha không có khả năng không mua nha, ngươi cũng biết phòng ở nơi này tốt bao nhiêu mà.
- ...
Khóe miệng của Tề Nhĩ Nạp co giật, hoàn toàn bị con gái bắt chẹt.
Ánh mắt của Bạch Sương lấp lóe, từ sau khi đi tới vương quốc Huyền Vũ, mọi người giống như là đều quên đi thân phận quốc vương và công chúa, quan hệ giống như là cha và con gái trong các gia đình bình thường, từ đó mà quan hệ lẫn nhau kéo gần lại rất nhiều.
Nơi này dường như có mị lực đặc thù gì đó có thể để cho người ta trầm tĩnh lại.
Mấy người tán gẫu một hồi thì nhân viên bán hàng đẩy toa ăn đi vào phòng riêng, bên trên là từng cái lồng hấp tinh xảo.
- Sủi cảo tôm thủy tinh, xương sườn hấp, cánh gà da hổ, bánh bao rau dại...
Nhân viên bán hàng báo tên món ăn rồi mang từng chiếc lồng hấp lên bàn.
Mọi người thấy thức ăn bên trong lồng hấp rất tinh xảo, không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.
- Đồ ăn đã đưa lên đủ, mời các vị chậm rãi dùng bữa.
Nhân viên bán hàng mỉm cười, đẩy toa ăn đi đến gian phòng riêng tiếp theo.
Bạch Sương nhìn đến thèm nhỏ dãi, kinh ngạc nói:
- Những món này nhìn đều rất ngon miệng.
- Không chỉ là nhìn ngon thôi đâu, ăn cũng sẽ không để ngươi thất vọng.
Linh Vận cười duyên một tiếng, cầm đũa lên gắp một chiếc sủi cảo tôm thủy tinh đưa vào miệng.
Đôi mắt đẹp của cô híp lại, lộ ra dáng dấp hưởng thụ.
Những người khác đều di chuyển đũa, chẳng mấy chốc thì tất cả sủi cảo tôm thủy tinh đều bị chia xong.
Bạch Sương hơi há miệng cắn một miếng sủi cảo tôm thủy tinh, vỏ ngoài trong suốt mỏng như giấy lại dẻo dai không ngờ, bao vây lấy thịt tôm tươi ngon, vừa cắn một miếng còn có nước sốt chảy ra.
- Thật tươi, ăn quá ngon.
Cô lên tiếng thán phục.
Quốc vương Hải Đinh đồng dạng khen ngợi liên tục, không uổng công hắn ngồi xe thú lâu như vậy để đến đây.
Bạch Sương đề nghị:
- Xem rồi không đủ ăn rồi, phải gọi thêm mấy phần sủi cảo tôm thủy tinh mới được.
- Đúng vậy.
Những người còn lại đều gật đầu đồng ý.
Bạch Sương lại nếm món xương sườn hấp, lại bị mỹ vị thuyết phục lần nữa, chớ đừng nhắc tới cánh gà da hổ, bánh bao rau dại, mỗi một món đều rất tốt.
- Cha, ngày mai chúng ta lại tới đây đi.
Cô đề nghị.
- Ừm, ta cũng có ý định này.
Quốc vương Hải Đinh gật đầu liên tục.
Món ăn trong Quán Trà đều không xuất hiện ở trong tiệc cưới Mục Lương, nhờ đó mới có thể làm cho những vương thất quý tộc này nguyện ý chạy từ xa tới đây thưởng thức.
Đám người uống một ngụm trà rồi lại ăn một miếng thức ăn, bất tri bất giác đã xử lý xong một bàn mỹ thực, trong lúc đó còn kêu vài món ăn thêm.
- No quá đi, thật là thỏa mãn.
Lăng Hương hài lòng vỗ vỗ cái bụng hơi nhô lên của mình.
- Phù ~~~
Bạch Sương chậm rãi thở ra một hơi, ăn một bữa mỹ thực, tâm trạng của cô đã khá hơn nhiều, quả nhiên mỹ thực có thể chữa khỏi lòng người.
Linh Vận cảm thán nói:
- Nếu như ở Nội Thành cũng mở một Quán Trà thì tốt rồi, lần sau không cần chạy xa như vậy.
Đáy mắt của Linh Tịch hiện lên một tia sáng, mỉm cười nói:
- Sớm muộn gì cũng sẽ mở thôi, ta đoán những cửa hàng mới đều mở ở nơi đây trước, mục đích là vì hấp dẫn người qua khu đông thành, làm cho phòng ở mau chóng bán ra ngoài.
Ước Mỗ gật đầu đồng tình nói:
- Khả năng này rất lớn, dù sao thì nơi đây vừa mới xây, không có bao nhiêu người vào ở.
- Đi thôi, chúng ta đi xem phòng.
Linh Tịch cười đứng lên, uyển chuyển đi ra bên ngoài.
- Tốt.
Đám người Tề Nhĩ Nạp cũng đứng lên rời đi.
Chẳng mấy chốc mọi người đi tới văn phòng mua bán bất động sản lớn nhất ở khu đông thành, khi nhân viên biết được ý đồ đến đây của bọn họ, nụ cười trên mặt đều không giấu được.
- Dẫn chúng ta đi xem phòng đi.
Linh Tịch vào thẳng chủ đề.
- Tốt, tốt, xin mời mọi người đi theo ta.
Nhân viên cười ha ha giơ tay ra hiệu, dẫn theo đám người đi tới khu biệt thự bên cạnh.
Cô rất có nhãn lực, nhìn ra được những người trước mắt này phi phú tức quý, rất có thể là người trong vương thất của vương quốc lớn nào đó, hoàn toàn mua được biệt thự ở khu đông thành.
…
Chủ Thành, vương quốc Huyền Vũ.
Trên con đường từ Khu Vực Trung Ương đến khu đông thành ngoại thành, đoàn xe của quốc vương chạy băng băng tới trước.
Nguyệt Thấm Lan nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cách đó không xa chính là Quán Trà.
Cô cảm thán lên tiếng:
- Mở cửa hàng này thật là đúng đắn, mỗi ngày đều có người xếp hàng.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Thứ mới mẻ lúc đầu là sẽ được mọi người truy phủng, thêm lên mùi vị món ăn trong Quán Trà rất không tệ, có nhiều người xếp hàng như vậy cũng là việc bình thường thôi.
Nguyệt Thấm Lan thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu hỏi:
- Ngươi không tính mở chi nhánh à?
- Cái này không vội, qua một thời gian ngắn rồi lại mở, trước tiên hoàn thiện nguyên bộ phương tiện ở khu đông thành đã.
Mục Lương bình thản đáp.
Nguyệt Thấm Lan còn muốn nói điều gì thì đã bị hắn dùng ánh mắt cắt đứt.
- Hửm?
Đôi mắt màu xanh nước biển của cô chớp chớp, ánh mắt mang theo tia dò hỏi.
- Hôm nay chúng ta là đi ra ngoài chơi, chuyện công tác để sang một bên đi.
Mục Lương ôn hòa giải thích.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy lập tức cười một tiếng, ưu nhã gật đầu:
- Được rồi.