Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 565 - Chương 3211 - Cổ Mộ Vô Danh (2)

Chương 3211 - Cổ Mộ Vô Danh (2)
Chương 3211 - Cổ Mộ Vô Danh (2)

- Còn có chuyện khác sao?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

- Ta đã phái người đi thương lượng việc xây dựng Trại Chăn Nuôi ở đại lục mới.

Ly Nguyệt lấy ra cuốn sổ, bắt đầu hội báo công tác trong khoảng thời gian này.

Đôi mắt của Mục Lương rũ xuống, im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lên tiếng hỏi tỉ mỉ, có điều tất cả vấn đề đều được cô gái tóc trắng giải đáp.

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi:

- Còn có một việc nữa, về đại công chúa vương thất Đạt Tây Phi, ngươi dự định xử trí cô ta như thế nào, vẫn giam giữ như vậy hay là đi thẩm vấn một lần?

Mục Lương bình thản nói:

- Không vội, trước mắt cứ giam giữ đi, chờ khi nào chúng ta làm xong việc trong khoảng thời gian này thì lại đi xem.

- Tốt.

Ly Nguyệt đáp một tiếng.

Cô đứng dậy, dịu dàng nói:

- Ta đã báo cáo xong.

- Cần ta tìm một trợ thủ giúp ngươi một tay không?

Mục Lương hỏi.

Ly Nguyệt lắc đầu, nhẹ giọng đáp:

- Không cần đâu, đa số chuyện không cần ta đích thân đi làm, an bài người bên dưới là tốt rồi, không cần thêm trợ thủ.

- Ta chỉ muốn ngươi thoải mái hơn một chút.

Mục Lương dịu dàng nói.

Đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt lóe sáng, dịu dàng nói:

- Yên tâm đi, ta không tính là vội vàng.

Mục Lương ôn hòa nhắc nhở:

- Được rồi, nhưng nếu ngươi có người thích hợp để làm trợ thủ thì nhớ kỹ nói với ta.

- Ta biết rồi.

Ly Nguyệt dịu dàng đáp ứng.

Mục Lương nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô gái tóc trắng, đột nhiên nói:

- Lại chờ thêm hai, ba tháng nữa, đồ cưới của ngươi hẳn là cũng làm xong.

Nghe được lời này, lông mi nhỏ dài của Ly Nguyệt run lên vài cái, thính tai hơi ửng hồng, gật đầu nói:

- Không phải ta đã nói là không cần làm hôn lễ sao?

- Tất cả mọi người đều có.

Mục Lương nói với giọng điệu kiên định.

Miệng của Ly Nguyệt mấp máy, lời khuyên bảo đến bên môi lại không cách nào thốt ra được.

- ...Tốt.

Cuối cùng cô cũng chỉ có thể gật đầu.

- Cô lỗ cô lỗ ~~~

Lúc này đôi cánh trong suốt của Sa Già run lên, nó đi tới trước mặt của cô gái tóc trắng, đi quanh cô hai vòng, sau đó bay ra thư phòng từ cửa sổ.

Ly Nguyệt nhân cơ hội nói sang chuyện khác, hỏi:

- Ngươi không cho Sa Già tiến hóa sao?

- Chuyện này để sau đi, nó hiện tại cũng rất tốt, mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ và chơi.

Mục Lương cười lắc đầu.

- Nó như vậy rất đáng yêu.

Ly Nguyệt gật đầu đồng tình.

Hai người lại yên tĩnh xuống, nhất thời không biết nói cái gì.

Miệng của Ly Nguyệt giật giật, nhẹ giọng nói:

- Nếu không có chuyện khác thì ta đi làm việc.

- Chờ một chút.

Mục Lương gọi lại.

- Có chuyện gì vậy?

Ánh mắt của Ly Nguyệt mang theo thần sắc dò hỏi.

Mục Lương hỏi:

- Buổi tối ăn tê cay trộn, ngươi muốn ăn thêm thứ gì không?

- ....

Khóe mắt của Ly Nguyệt nhảy lên, gọi cô lại chỉ vì nói cái này thôi sao?

- Món nào ta cũng thích.

Cô đáp với giọng nghiêm túc.

- Tốt, ta biết rồi.

Mục Lương cười ngượng ngùng hai tiếng, từ sau khi kết hôn, mỗi lần hắn ở chung với cô gái tóc trắng luôn cảm giác kỳ quái, không cách nào miêu tả bằng lời được.

Ly Nguyệt thu dọn xong văn kiện, gật đầu nói:

- Ta đi làm việc.

- Đi thôi, chú ý nghỉ ngơi.

Mục Lương căn dặn một câu theo thói quen.

- Ta biết rồi.

Ly Nguyệt đáp một tiếng, xoay người rời đi thư phòng.

- Cọt kẹt ~~~

Mục Lương nhìn chăm chú vào cửa thư phòng đóng lại, giơ tay lên gãi gãi cằm, nhân duyên với nữ nhân quá tốt cũng khiến cho người ta thật nhức đầu.

- Thôi thôi, không nghĩ nữa.

Hắn thở dài một tiếng.

Hắn cầm bút và giấy lên, bắt đầu viết nguyên liệu nấu ăn cần dùng cho tối nay, sau đó gọi tiểu hầu gái đi chuẩn bị, tối nay hắn sẽ triển khai thân thủ, làm món mới cho chúng nữ nếm thử.

- Có vị quốc vương nào tốt hơn ta chứ, thậm chí còn đích thân xuống bếp nấu ăn.

Khóe miệng của Mục Lương cong lên, lầm bầm lầu bầu.

Buổi tối bên trong cung điện.

Tại phòng bếp, Mục Lương mặc tạp dề đang chuyên chú nấu nướng mỹ thực, bên cạnh có hai vị tiểu hầu gái hỗ trợ.

- Lộc cộc lộc cộc ~~~

Nước trong nồi sôi trào, rau xanh và nấm chín nổi lên trên mặt nước.

Tiểu Tử thì đang xử lý các loại thịt, có thịt viên, thịt nội tạng, gan, v.v… Tất cả đều phải nấu chín, dùng để làm tê cay trộn.

- Bệ hạ, những thứ này đủ chưa ạ?

Cô quay đầu ngây thơ hỏi.

Mục Lương quay đầu nhìn thoáng qua, bình thản nói:

- Không đủ, lại thêm một phần ba đi.

- Tốt.

Tiểu Tử đáp một tiếng, lấy ra một miếng thịt mới rồi bắt đầu cắt thành miếng nhỏ.

Mục Lương tiếp tục động tác trên tay, hòa trộn các loại gia vị với nhau, đây chính là linh hồn của tê cay trộn.

- Bây giờ nấu sủi cảo được rồi đấy.

Hắn phân phó tiểu hầu gái.

- Vâng.

Diêu Nhi đáp một tiếng, lấy sủi cảo đã được bao ở nửa giờ trước bỏ vào trong nồi nước sôi.

Đây là món sủi cảo nhân thịt và dưa chua, chúng nữ trong cung điện chưa bao giờ ăn qua.

Dưa chua là do các tiểu hầu gái ướp dựa theo biện pháp mà Mục Lương nói, sau khi thành công sẽ đẩy ra thị trường, đồng thời xây nhà xưởng chuyên ướp dưa chua, cung cấp cho các Trung tâm Huyền Vũ và nhà ăn.

- Lộc cộc lộc cộc ~~~

Sủi cảo lăn lộn trong nước sôi, chờ đến khi chúng nó nổi lên thì lại đổ thêm nước lạnh vào nồi tiếp tục nấu, lặp lại ba lần là có thể vớt lên.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân vang lên, Nguyệt Thấm Lan đi tới bên ngoài phòng bếp.

Hai cánh tay mảnh khảnh của cô khoanh ở trước người, nhướng mày nói:

- Ngươi thật đúng là xuống bếp à.

Mục Lương quay đầu nhìn về phía nữ nhân, cười nói:

- Thừa dịp hiện tại đang rảnh rỗi, để ngươi nếm thử món ta làm nhiều một chút, sau này không có nhiều cơ hội đâu.

- Khó mà làm được.

Nguyệt Thấm Lan khẽ hất hàm.

- Lúc rảnh rỗi thì có thể làm vài món.

Mục Lương cười một tiếng.

Bên trong đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười, hỏi:

- Ta đói rồi, còn bao lâu mới có thể ăn cơm tối đây?

- Năm phút nữa.

Mục Lương nói xong động tác trên tay tăng nhanh rất nhiều.

Hắn đổ rau xanh và thịt nấu xong vào trong một cái chậu lớn, lại cho thêm nước tương đã nêm nếm tốt rồi trộn đều tất cả với nhau, làm cho mỗi khối thịt đều phủ đầy nước chấm.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan sáng lên:

- Nhìn có vẻ ăn rất ngon.

Mục Lương gắp một miếng thịt đưa đến trước mặt nữ nhân, cười nói:

- Nếm thử xem mặn hay nhạt?

Nguyệt Thấm Lan há miệng cắn miếng thịt trên đũa, nhấm nuốt vài cái rồi gật đầu, cảm thán nói:

- Ăn ngon, độ mặn nhạt và cay đều rất vừa vặn.

- Vậy ăn cơm thôi.

Mục Lương cười đặt đũa xuống, xoay người bắt đầu rửa tay cởi tạp dề.

Nhóm tiểu hầu gái nhanh chóng hành động, bắt đầu xếp đặt chén đũa.

- Rốt cuộc có thể ăn tối rồi.

Hi Bối Kỳ hào hứng chạy vào nhà ăn, ngồi xuống chỗ thường ngồi.

Ngải Lỵ Na và những người khác lục tục đi vào, chẳng mấy chốc thì bên trong nhà ăn trở nên náo nhiệt hơn nhiều.

Bình Luận (0)
Comment