Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 569 - Chương 3215 - Người Thắng Lớn Nhất

Chương 3215 - Người Thắng Lớn Nhất
Chương 3215 - Người Thắng Lớn Nhất

Hơn mười phút sau, mọi người đi tới vị trí vết tích Hư Quỷ biến mất, lục thực xung quanh đã khôi phục bình thường.

- Ngôn Băng, ngươi nói xem, có khi nào Hư Quỷ đang ở dưới lòng đất không?

Cổ Tư Mỹ đạp lên bùn đất dưới chân, cảm giác rất cứng rắn, không giống như là đã từng bị đào ra.

- Đi xuống xem một chút sẽ biết thôi.

Ngôn Băng nói rồi lấy ra Phú Năng Trân Châu cho vào miệng, Cổ Tư Mỹ và đám người Tam vương tử còn chưa kịp lên tiếng thì cô đã biến mất.

Đôi mắt của Tam vương tử lộ ra thần sắc kinh dị, Ngôn Băng là Ma Pháp Sư hệ Thổ?

Nửa giờ sau.

Ngôn Băng trở về mặt đất, thất vọng lắc đầu nói:

- Phía dưới không có gì cả.

- Vậy thì chỉ có thể đi địa phương khác tìm thôi.

Cổ Tư Mỹ thất vọng thở dài một tiếng.

Cung điện, vương quốc Huyền Vũ.

Bên trong thư phòng.

Mục Lương liếc nhìn sách cổ, mỗi lần lật giấy đều cực kỳ cẩn thận, hắn dự định in lại một phần những cuốn sách cổ này, như vậy sẽ thuận tiện bảo tồn thời gian dài hơn.

Hai ngày này hắn đều ở trong thư phòng đọc sách, đã sắp xem xong toàn bộ đống sách cổ trong hạ lễ rồi, cũng đã có ý tưởng chế tác mới đối với Hệ thống thao tác ma pháp.

- Vệ tinh còn có thể thăng cấp một lần, không cần phải chờ đến lúc chế tạo ra máy móc Ma Huyễn Thủ mới bắt tay vào làm.

Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm.

Hắn học được mấy cái ma pháp trận mới từ trong sách cổ, chỉ cần biến hóa đơn giản một cái là có thể dùng cho vệ tinh và máy móc Ma Huyễn Thủ.

Đồ vật cần nghiên cứu thật sự rất nhiều, trong đó độ khó cao nhất là Hệ thống thao tác ma pháp.

- Tập trung làm từng cái một vậy.

Mục Lương gõ ngón tay có tiết tấu lên mặt bàn.

Hôn lễ đã kết thúc, kế tiếp hắn nên tiếp tục nghiên cứu những hạng mục này.

- Cộc cộc cộc ~~~

Cửa thư phòng bị gõ vang, sau đó giọng nói của Vân Hân vang lên:

- Bệ hạ.

- Vào đi.

Mục Lương lên tiếng.

- Cọt kẹt ~~~

Vân Hân đẩy cửa bước vào, trong lòng ôm một chồng văn kiện rồi đặt lên trên mặt bàn.

- Đây là cái gì?

Ánh mắt của Mục Lương mang theo ý dò hỏi.

Vân Hân chớp chớp mắt, thanh thúy nói:

- Bệ hạ, đây là vương hậu nương nương bảo ta đưa tới đây, nói là cần bệ hạ mau chóng phê duyệt.

- ..Toàn bộ sao?

Khóe miệng của Mục Lương hơi co giật.

- Đúng rồi ạ, buổi chiều phải đưa về rồi.

Vân Hân ngây thơ gật đầu.

Mục Lương thuận miệng hỏi:

- Vậy cô ấy đâu?

Vân Hân thanh thúy trả lời:

- Thấm Lan đại nhân mang theo Kim Phượng đại nhân đến Vệ Thành Số Mười Một, đến chiều tối mới có thể trở về, chị Ấu Lan thì đi khu đông thành, cũng không có ở Cục Quản Lý.

- ...

Mục Lương nghẹn lời không biết nên nói cái gì.

- Bệ hạ?

Đôi mắt đẹp của Vân Hân chớp chớp.

- Ta biết rồi, ngươi đi rót ly trà nóng cho ta đi.

Mục Lương nhận mệnh cầm lấy văn kiện bắt đầu phê duyệt.

Vân Hân đáp một tiếng:

- Tốt.

Không bao lâu, một ly trà nóng được đặt ở trong tay của Mục Lương.

Mục Lương bưng lên trà nóng nhấp một miếng, tốc độ lật xem văn kiện nhanh hơn, bút trong tay thỉnh thoảng hạ xuống.

Vân Hân đứng hầu ở một bên, thỉnh thoảng rót đầy nước trà nóng vào ly.

- Chậc, chữ viết này quá xấu.

Trên mặt của Mục Lương tràn đầy thần sắc ghét bỏ.

Hắn ngước mắt nhìn về phía tiểu hầu gái, dặn dò:

- Nói cho người quản lý Vệ Thành Số Bảy, chép hiến pháp vương quốc Huyền Vũ một lần nữa cho ta, nếu như chữ vẫn xấu như thế thì lần sau chép năm lần.

- Vâng.

Đôi mắt đẹp của Vân Hân chớp chớp, trong lòng châm nến cho người quản lý Vệ Thành Số Bảy.

Xấp xỉ hai giờ sau, Mục Lương mới phê duyệt hết trên trăm phần văn kiện.

- Được rồi, đưa trở về đi.

Hắn ném bút mực về phía ống đựng bút, đứng dậy chuẩn bị rời đi thư phòng.

Vân Hân vội vàng hô:

- Bệ hạ, chờ một chút.

- Còn có chuyện gì nữa?

Mục Lương quay đầu lại nhìn về phía tiểu cô nương.

- Vẫn còn văn kiện cần phê duyệt ạ… "

Vân Hân nhỏ giọng mở miệng, nói xong thì móc ra chồng văn kiện mớ từ trong ma cụ không gian chứa đựng.

- ...

Khóe mắt của Mục Lương co rút, hắn chỉ mới nghỉ tân hôn mấy ngày thôi, sao có thể tồn đọng nhiều văn kiện như vậy chứ?

Vân Hân nhỏ giọng đề nghị:

- Bệ hạ, tuy là những văn kiện này không có quá gấp, nhưng cũng là ngày mai phải dùng tới, không bằng hiện tại cũng phê duyệt di?

Mục Lương trầm mặc vài giây, cuối cùng thở dài nhận mệnh trở lại long ỷ ngồi xuống, bắt đầu giống như máy móc mà phê duyệt văn kiện.

Vân Hân nín cười, dáng vẻ không muốn công tác của bệ hạ thật sự là rất đáng yêu.

- Loạt soạt loạt soạt ~~~

Mục Lương không nhớ rõ mình đã uống mấy ly trà nóng, vừa phê duyệt hết văn kiện thì lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

- Bệ hạ...

Vân Hân hô một tiếng.

Một giây kế tiếp, Mục Lương đẩy cửa vào phòng làm việc, chỉ bỏ lại một câu cho các tiểu hầu gái.

- Không có chuyện gì khẩn yếu thì đừng tới quấy rầy ta.

Giọng nói của Mục Lương quanh quẩn ở bên trong cung điện.

- Ai~ Bệ hạ lại trốn tránh công việc rồi.

Tiểu Tử không khỏi cảm thán.

Các tiểu hầu gái đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cười khẽ một tiếng.

Bên trong phòng làm việc, Mục Lương đang khắc họa ma pháp trận vừa mới học, bắt đầu một vòng ưu hoá mới.

Bây giờ hắn muốn chế tác Hệ thống thao tác ma pháp, đây là hạch tâm của máy móc Ma Huyễn Thủ.

Còn về phần vũ khí mới pháo đài Thiên Môn Phồn Tinh và series vũ khí Lỗ Ban, hắn đã để Già Lạc, hai chị em Lê Nhã và Lê Tuyết đi nghiên cứu.

Buổi tối, khi đám người Nguyệt Thấm Lan trở lại cung điện thì nghe được tin Mục Lương lại đi vào phòng làm việc.

- Những văn kiện kia đâu, hắn phê duyệt xong chưa?

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng hỏi.

Vân Hân ngoan ngoãn nói:

- Đã phê duyệt xong rồi ạ, ta đã đưa đi Cục Quản Lý cho chị Ấu Lan.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ừ, vậy thì không sao rồi, để cho hắn vội vàng chuyện khác đi.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Hắn thật ra có thể thả lỏng một chút, bằng không thì cần chúng ta làm gì?

- Đúng vậy.

Nguyệt Thấm Lan cười gật đầu đồng tình.

Ly Nguyệt nhìn về phía tiểu hầu gái, hỏi:

- Ngôn Băng có truyền tin tức trở về không?

Thanh Vụ nói:

- Có ạ, hai người tiểu thư Ngôn Băng và Tam vương tử vương thất Ai Nhĩ Văn ở chung một chỗ, đang truy tìm tung tích của Hư Quỷ suốt đêm.

- Có phát hiện gì mới không?

Ly Nguyệt lên tinh thần.

- Vẫn chưa ạ.

Thanh Vụ lắc đầu.

- Được rồi.

Trên mặt của Ly Nguyệt lộ vẻ tiếc nuối.

Ba Phù đứng cách đó không xa hô to:

- Vương hậu nương nương, mọi người, có thể dùng bữa rồi!

- Tới ngay.

Ly Nguyệt lên tiếng đáp lại.

- Mục Lương đâu, có cần gọi hắn không?

Nguyệt Phi Nhan thanh thúy hỏi.

Vân Hân nhắc nhở:

- Bệ hạ nói là nếu không có gì chuyện khẩn cấp thì đừng đi quấy rầy hắn.

- Vậy thì không cần để ý đến hắn, khi nào hắn đói bụng thì tự nhiên sẽ đi ra thôi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Bình Luận (0)
Comment