Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, trong đó xen lẫn khí tức Hư Quỷ làm người ta chán ghét.
Khuôn mặt của Ngôn Băng lạnh lẽo vô cùng, đôi mắt màu tím nhìn quét bốn phía, tia nắng đầu tiên rơi xuống và chiếu vào mặt đất hỗn độn, nhưng lại không thể làm tiêu tan được hàn ý trong lòng mọi người.
- Hư Quỷ thật đáng chết.
Cổ Tư Mỹ nghiến răng nghiến lợi.
Ngôn Băng lạnh mặt, cẩn thận nhấc chân bước tới trước, ngoại trừ người của vương thất Ai Nhĩ Văn thì trong thôn không nhìn thấy bất kỳ người sống nào.
Cô dừng bước lại, nhìn về phía Cổ Tư Mỹ, hỏi:
- Có thể thi triển ma pháp vong linh không?
- Ta thử xem sao, hiện tại ta còn không quá quen thuộc với ma pháp vong linh.
Cổ Tư Mỹ hít một hơi thật sâu, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
- Tốt.
Ngôn Băng gật đầu một cái.
Cổ Tư Mỹ đi tới trước một bước, bắt đầu điều động ma lực trong cơ thể, đồng thời linh hồn lực câu thông nguyên tố ma pháp trong không khí.
Tam vương tử hơi nhướng mày, nữ nhân trước mắt là Ma Pháp Sư vong linh?
Hắn nhìn về phía cô gái tóc tím, vừa định lên tiếng hỏi thì lại lo lắng bây giờ nói chuyện sẽ ảnh hưởng đối phương thi triển ma pháp vong linh, vì vậy nhịn xuống.
- Vù vù vù ~~~
Cổ Tư Mỹ nhắm mắt lại, nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống thẳng tắp khiến nhiều người không khỏi rùng mình một cái.
Tóc của cô không gió mà bay lên, phạm vi xung quanh giống như xuất hiện thêm đồ vật vô hình.
Yết hầu của Tam vương tử nhấp nhô, đây là lần đầu tiên hắn gặp người khác thi triển ma pháp vong linh, cảm thấy vừa thần bí vừa quỷ dị.
Đột nhiên, Cổ Tư Mỹ mở mắt ra, đôi mắt hoàn toàn biến thành màu trắng, khí tức vong linh lượn lờ ở quanh thân.
Ở trong tầm mắt của nàng, trước mặt là từng linh thể nổi lơ lửng, đó là các thôn dân chết đi, vẻ mặt của tất cả bọn họ đều ngây dại.
- Hãy để ta xem ký ức của ngươi.
Cổ Tư Mỹ vươn tay ra, chạm vào một vong linh gần đó.
Ở trong mắt của đám người Tam vương tử thì cảnh tượng này phá lệ quỷ dị, ở trong thị giác của bọn họ thì trước mặt của Cổ Tư Mỹ không hề có người, cô giống như là đang lẩm bẩm với không khí.
Khuôn mặt của Ngôn Băng trở nên ngưng trọng, cô có thể nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của vong linh, có điều không thấy rõ khuôn mặt của bọn họ.
Đôi mắt toàn màu trắng của Cổ Tư Mỹ mở to, bảo trì động tác giơ tay lên điểm chỉ, thời gian từng bước trôi qua.
Mấy phút sau, cơ thể của cô run lẩy bẩy, thần sắc trên mặt vặn vẹo.
- Có chuyện gì vậy?
Tam vương tử cau mày lên tiếng.
Ngôn Băng còn chưa kịp ra tay can thiệp thì cơ thể của Cổ Tư Mỹ đã mềm nhũn, nhắm mắt lại chặt đứt ma pháp vong linh đang thi triển.
- Như thế nào?
Ngôn Băng vội vàng tiến lên đỡ lấy nữ nhân, giơ tay lên vỗ nhè nhẹ vào lưng của đối phương, làm cho nữ nhân có thể hô hấp trôi chảy.
- Ta không sao.
Cổ Tư Mỹ hít một hơi thật sâu, ngồi dậy từ trong lòng của cô gái tóc tím.
Ngôn Băng quan sát tỉ mỉ trạng thái của nữ nhân, sau khi thấy cô ấy chỉ là trạng thái tinh thần có chút không tốt thì mới yên lòng lại.
Sắc mặt của Cổ Tư Mỹ ngưng trọng, nói:
- Ta đã thấy được con Hư Quỷ kia trong trí nhớ của thôn dân chết đi.
Đại đa số ký ức của thôn dân đều bị vỡ nát, nhưng ráp tất cả ký ức lại thì vẫn có thể thấy được quá trình Hư Quỷ huyết tẩy thôn dân.
- Chỉ có một con Hư Quỷ sao?
Tam vương tử hỏi với giọng điệu đầy ngạc nhiên.
Trong lòng hắn khiếp sợ, còn có thể lợi dụng ma pháp vong linh để nhìn thấy ký ức của người chết?
Hiện tại Tam vương tử mới hiểu được, thì ra người chết cũng không phải là kín miệng nhất.
- Trong trí nhớ của thôn dân thì chỉ có một con.
Cổ Tư Mỹ gật đầu.
Ngôn Băng trầm giọng nói:
- Xem ra con Hư Quỷ kia còn chưa bắt đầu sinh sôi nảy nở hậu đại.
Cổ Tư Mỹ khẩn trương nói:
- Vậy chúng ta nên mau chóng tìm thấy nó, lỡ như nó cắn nuốt đủ Huyết Thực, tìm một chỗ trốn đi sinh sôi nảy nở hậu đại, vậy sẽ là phiền toái lớn.
Ngôn Băng gật đầu đồng ý, nói với giọng nghiêm túc:
- Cuối cùng con Hư Quỷ kia chạy trốn và phía nào?
Cổ Tư Mỹ lắc đầu, thở dài nói:
- Cuối cùng mọi người đều chết hết, không ai nhìn thấy Hư Quỷ rời đi hướng nào.
- Ta biết!
Tam vương tử đột nhiên lên tiếng.
- Nơi nào?
Ngôn Băng vội vã nhìn về phía nam nhân.
Khóe môi của Tam vương tử cong lên, tự nhận là lộ ra một nụ cười hoàn mỹ mê người, thong thả nói:
- Ở phương bắc, nơi đó có vết tích đi qua của Hư Quỷ.
- Vậy qua đó nhìn một chút.
Ngôn Băng cau mày nói.
- Hai vị đi theo ta.
Tam vương tử vẫn giữ nụ cười trên môi, giơ tay ra hiệu đi về phía trước.
Cổ Tư Mỹ được Ngôn Băng đỡ lên, đi theo nam nhân về phía bắc.
- Uống đi.
Ngôn Băng lấy ra bí dược chữa thương đưa cho nữ nhân.
- Ực ực ực ~~~
Cổ Tư Mỹ bĩu môi, một chai bí dược chữa thương vào bụng, trạng thái tinh thần lập tức khá hơn nhiều.
Cô thu hồi bình thuốc rỗng, liếc nhìn cô gái tóc tím, lại chép miệng bảo cô nhìn nam nhân kia.
Ngôn Băng nhíu mày, đôi mắt màu tím mang theo nghi vấn.
Cổ Tư Mỹ lẩm bẩm:
- Vừa rồi hắn lại phát tình phải không, cười thật đáng sợ.
- ...
Đôi mắt đẹp của Ngôn Băng híp lại, vẻ mặt cạn lời.
Cô đột nhiên hỏi:
- Ngươi lưu ý hắn như thế, chẳng lẽ là có ý với hắn?
Nghe được lời này, hai mắt của Cổ Tư Mỹ trừng lớn, tức giận nói:
- Ngươi đừng vũ nhục ta, chẳng lẽ ánh mắt của ta có kém như vậy sao?
- Không nhất định, có lẽ là có.
Ngôn Băng nghiêm trang hùa theo.
- Hừ, ta không mù.
Khoé mắt của Cổ Tư Mỹ cuồng giật.
Tam vương tử tràn đầy tò mò, quay đầu lộ ra nụ cười, hỏi:
- Các ngươi đang nói chuyện gì thế?
- Không liên quan đến ngươi, mau quay đầu dẫn đường đi.
Cổ Tư Mỹ táo bạo nói.
- ... Tốt.
Khóe miệng của Tam vương tử co giật, đường đường là Tam vương tử vương quốc Ai Nhĩ Văn, thế mà bây giờ bị người khác răn dạy lại không có thể phát tác.
Khoé môi của Ngôn Băng hơi nhếch lên, dưới cái nhìn của nàng, tính cách của Cổ Tư Mỹ không khác gì một đứa bé, có đôi khi làm cho cô ấy xù lông cũng rất thú vị.
Chẳng mấy chốc mọi người đi tới thôn phía bắc, thảm thực vật nơi này đều héo rũ, khí tức Hư Quỷ lượn lờ ở bên trên.
Sắc mặt của Tam vương trở nên nghiêm túc, nói:
- Bắt đầu từ nơi này, mãi cho đến ngoài ba cây số đều có vết tích của Hư Quỷ.
- Đi xem đi, biết đâu có thể phát hiện ra dấu vết khác.
Ngôn Băng lạnh nhạt nói.
- Vậy thì đi thôi.
Cổ Tư Mỹ bỏ lại một câu rồi cất bước đi theo dấu vết Hư Quỷ lưu lại.
Ngôn Băng không nói lời nào mà đuổi theo, Tam vương tử vốn muốn nói hắn đã đích thân kiểm tra bên đó rồi, nhưng lại nghĩ đến việc tạo dựng quan hệ tốt, còn có thể ở chung một đoạn, cớ sao mà không làm chứ.