Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 567 - Chương 3213 - Ma Thú Tới Mùa Phát Tình

Chương 3213 - Ma Thú Tới Mùa Phát Tình
Chương 3213 - Ma Thú Tới Mùa Phát Tình

Khóe miệng của Ngôn Băng co giật, cô nhớ Mục Lương cũng cho Cổ Tư Mỹ ma cụ không gian chứa đựng, vì sao cô ấy ra ngoài chấp hành nhiệm vụ lại không biết chuẩn bị vật tư?

Cổ Tư Mỹ kéo dài giọng:

- Ngôn Băng à ~~~

- Câm miệng, chờ một chút lại nói.

Ngôn Băng tức giận hô lên.

- Ồ, được rồi …

Cổ Tư Mỹ bĩu môi, chán đến chết tiếp tục lật xem sổ tay mang theo, bên trong có tri thức liên quan tới ma pháp vong linh và các loại kiến giải do Mã Nhi và Thụy Tinh viết.

Một giờ sau, Ngôn Băng xác định phi thuyền vận chuyển có thể phi hành dọc theo đường thẳng, lúc này mới xoay người rời đi khoang điều khiển.

Cô bước vào trong khoang thuyền rồi ngồi xuống, lấy ra mấy cái hộp đựng thức ăn từ trong ma cụ không gian chứa đựng, bên trong đầy ắp thức ăn.

Đôi mắt đẹp của Cổ Tư Mỹ lập tức sáng ngời, hơi nghiêng thể về trước đó.

- Ăn đi.

Ngôn Băng nói với vẻ mặt không thay đổi.

Cô cầm lên một miếng bánh cho vào miệng, cẩn thận nhai nuốt.

Những món này đều là tiểu hầu gái suốt đêm làm được, chính là vì để cô có thể ăn ngon một chút khi chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài.

Cổ Tư Mỹ không có khách sáo, cầm lấy một cái bánh thịt nhét vào trong miệng, thoạt nhìn không giống như là hậu đại của Ma Pháp Thần, trái lại nhìn giống như là quỷ chết đói đầu thai.

Ngôn Băng liếc nhìn nữ nhân, yên lặng tăng nhanh tốc độ nhấm nuốt.

Sau hai mươi phút, cô vẫn là không yên lòng, cầm bánh đi khoang điều khiển, xác định phương hướng đi tới của phi thuyền vận chuyển lần nữa.

- Ong ong ~~~

Tốc độ bay của phi thuyền vận chuyển rất nhanh, quá trình phi hành cũng rất bình ổn, khiến người ta dễ dàng quên mất thời gian và khoảng cách.

- Ngôn Băng, còn bao lâu mới đến nơi vậy?

Cổ Tư Mỹ lại hỏi lần nữa.

Ngôn Băng lạnh nhạt đáp:

- Hẳn là hừng đông sẽ đến nơi.

- Vậy thì ta chợp mắt một lúc nhé.

Cổ Tư Mỹ nhếch miệng ngáp một cái, sau khi ăn no thì nên đánh một giấc.

- ....

Ngôn Băng cạn lời, vừa mới muốn nói gì đó thì sau lưng nghe được tiếng hít thở đều đặn.

Cô quay đầu nhìn lại, quả nhiên Cổ Tư Mỹ đã nằm ở trên ghế dựa mềm ngủ say sưa.

- ...Ngủ còn rất nhanh.

Cô hít một hơi thật sâu, ăn hết chỗ bánh còn lại rồi tiếp tục nhìn chằm chằm hướng đi của phi thuyền vận chuyển.

Thời gian trôi qua, bên trong khoang thuyền chỉ còn lại âm thanh máy hơi nước vận chuyển, lấn át cả tiếng hít thở của Cổ Tư Mỹ.

Một lát sau, Ngôn Băng lấy ra điện thoại di động, bắt đầu chơi game offline "đẩy hộp" để giết thời gian.

Sau mười mấy phút, Ngôn Băng nhìn lượng pin trong điện thoại di động rồi rơi vào trầm tư, cô quên mang đồ sạc rồi.

Vì sạc điện cho điện thoại di động, Mục Lương đã nghiên cứu ra linh khí đồ sạc, có điều thứ này chỉ có ở trong cung điện.

- Ai~ Tính sai rồi.

Ngôn Băng thở dài thu hồi điện thoại di động, điều chỉnh phương hướng đi tới của phi thuyền vận chuyển một lần nữa, sau đó không biết nên làm cái gì.

Cô lẩm bẩm:

- Sớm biết vậy nên mang thêm một người nữa, như vậy còn có thể chơi đánh bài với nhau.

Cô gái tóc tím quay đầu nhìn về phía Cổ Tư Mỹ đang ngủ ngon lành, có chút nghiến răng nghiến lợi, không nên để cho cô ấy ngủ, bằng không thì còn có thể tán gẫu một chút giết thời gian.

Môi của Cổ Tư Mỹ mấp máy, nói mớ:

- Ăn ngon quá đi, lại thêm một chén nữa ~~~

- ...

Ngôn Băng trầm mặc.

Thời gian trôi qua, chân trời xuất hiện ánh sáng nhạt, trời đã gần sáng.

- A cáp ~~~

Lông mi nhỏ dài của Cổ Tư Mỹ run lên, hai mắt chậm rãi mở ra rồi lười biếng ngồi dậy, vươn vai ngáp một cái.

Cô nhìn về phía khoang điều khiển, lập tức đối diện ánh mắt u oán của cô gái tóc tím.

Trong lòng của Cổ Tư Mỹ run lên, dò hỏi:

- Ngươi không ngủ suốt một đêm sao?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Ngôn Băng lạnh lùng nói.

- Ta sai rồi, ngươi nên đánh thức ta.

Cổ Tư Mỹ ngượng ngùng nhận sai.

Ngôn Băng không để ý tới cô xin lỗi, lạnh nhạt nói:

- Chúng ta sắp đến nơi rồi, thu dọn một chút đi.

- Tốt!

Cổ Tư Mỹ đáp một tiếng, vội vàng đứng lên thu dọn.

- Nhớ mặc Khôi Giáp U Linh.

Ngôn Băng nhắc nhở một câu.

- Ồ, ta biết rồi.

Cổ Tư Mỹ nghe vậy hơi khựng lại, sau đó lấy ra Khôi Giáp U Linh từ ntr ma cụ không gian chứa đựng.

Khôi Giáp U Linh của cô là do Mục Lương đặc phê, mặc dù chỉ là Khôi Giáp U Linh đời thứ nhất nhưng như vậy cũng đủ dùng.

Mười phút sau, hai người đều ăn mặc chỉnh tề, phi thuyền vận chuyển cũng bắt đầu giảm xuống, phía dưới chính là thôn xóm bị Hư Quỷ huyết tẩy.

- Ông ~~~

Phi thuyền vận chuyển chậm rãi hạ độ cao, đáp xuống khoảnh đất trống bên ngoài thôn.

Nơi này có người của vương thất Ai Nhĩ Văn, bọn họ đang chờ đợi người của vương quốc Huyền Vũ đến.

Cửa buồng phi thuyền vận chuyển mở ra, Ngôn Băng và Cổ Tư Mỹ đi ra buồng nhỏ trên tàu, lập tức đối diện với một đôi mắt.

- Hai vị vất vả rồi, ta là Tam vương tử của vương thất Ai Nhĩ Văn.

Tam vương tử mỉm cười lên tiếng, nụ cười kia khiến cho người đối diện như tắm gió xuân.

Cổ Tư Mỹ hơi nhướng một bên mày, nam nhân trước mắt rất đẹp, nhưng nếu so sánh với Mục Lương thì vẫn còn kém một chút.

Vẻ mặt của Ngôn Băng vẫn không thay đổi, chỉ là gật đầu tỏ vẻ đáp lại Tam vương tử, nói:

- Ngôn Băng, tới hiệp trợ các ngươi giải quyết con Hư Quỷ kia.

- Ta tên là Cổ Tư Mỹ.

Cổ Tư Mỹ cười ngọt ngào.

Trong lòng của Tam vương tử kinh ngạc, rất ít nữ nhân có thể chống đỡ mị lực của hắn, mà hai nữ nhân trước mắt lần đầu tiên nhìn thấy hắn lại không có thất thần.

Ngôn Băng thấy Tam vương tử thất thần, chân mày lập tức cau lại, lạnh giọng nhắc nhở:

- Tam vương tử, dẫn chúng ta đi xem địa phương mà Hư Quỷ xuất hiện đi.

- Ồ ồ, tốt.

Tam vương tử phục hồi tinh thần lại, trên mặt lại hiện ra nụ cười.

Hắn được an bài tới nơi này chính là vì làm tốt quan hệ với người của vương quốc Huyền Vũ, cái này có chỗ tốt đối với việc tranh đoạt vương vị sau này, chí ít thì hắn cho là như vậy.

Nghĩ tới đây, nụ cười trên khuôn mặt điển trai của Tam vương tử càng thêm rạng rỡ, giơ tay ra hiệu:

- Mời hai vị sang bên này.

Ngôn Băng không nói gì, đi theo nam nhân về phía trước.

Cổ Tư Mỹ ghé vào bên người nàng, thấp giọng chửi thầm:

- Ngôn Băng, sao ta cảm giác hắn giống như là ma thú tới mùa phát tình, cứ ghê ghê thế nào ấy.

Ngôn Băng nhỏ giọng nhấn mạnh từng chữ:

- Hắn đang cố ý câu dẫn ngươi.

- Vậy hắn chính là con cóc ghẻ mà bệ hạ nói tới, tốt nhất là đừng đánh chủ ý lên thiên nga trắng ta đây.

Cổ Tư Mỹ ngạo nghễ hất cằm lên.

- ....

Ngôn Băng vô lực chửi thầm.

- Răng rắc ~~~

Ngôn Băng và Cổ Tư Mỹ đi theo Tam vương tử vào thôn xóm bị Hư Quỷ huyết tẩy, đập vào mắt là đầy đất hỗn độn, hầu như toàn bộ phòng ốc đều sụp đổ, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy phần tay chân cụt của thôn dân.

Bình Luận (0)
Comment