Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 571 - Chương 3217 - Nghiên Cứu Của Ngươi Có Thành Quả Rồi?

Chương 3217 - Nghiên Cứu Của Ngươi Có Thành Quả Rồi?
Chương 3217 - Nghiên Cứu Của Ngươi Có Thành Quả Rồi?

Ba Phù quan tâm hỏi:

- Bệ hạ muốn ăn một chút gì không?

- Ta không đói bụng.

Mục Lương lắc đầu.

Sau khi anh trở thành cường giả cấp Đế, mấy năm không ăn uống cũng sẽ không chết đói, nhịn ăn năm ngày và nhịn ăn một bữa đều không có gì khác nhau.

Đương nhiên, nhu cầu ăn vẫn phải có, nếu không thì sẽ mất đi một lạc thú lớn.

Mục Lương chợt nhớ tới gì đó, môi mấp máy, hỏi:

- Có phải còn rất nhiều văn kiện chờ ta phê duyệt không?

Đôi mắt của Ba Phù chớp chớp, nhịn cười gật đầu nói:

- Đúng vậy, mặt bàn ở trong thư phòng sắp không có chỗ để nữa rồi.

- ..

Khóe miệng của Mục Lương giật một cái, có thể chất đầy bàn trong thư phòng, đó là có bao nhiêu văn kiện chưa xử lý chứ.

- Ai ~ Vẫn là trốn không thoát mà.

Anh than thở một tiếng, chỉ cảm thấy vị trí quốc vương này rất không dễ làm.

Ba Phù mềm mại nói:

- Bệ hạ vất vả rồi.

Mục Lương thuận miệng hỏi:

- Đúng rồi, Thấm Lan và Hồ Tiên đâu, các cô ấy đang làm gì?

Ba Phù nhắc nhở:

- Bệ hạ, hôm nay có hội đấu giá, vương hậu nương nương và đại nhân Hồ Tiên đều đi Đại Hội Trường.

Mục Lương sửng sốt, tính thời gian một chút, hôm nay quả nhiên là thời gian bắt đầu hội đấu giá.

- Vậy ta đến Đại Hội Trường một chuyến.

Anh bỏ lại một câu rồi cất bước biến mất tại chỗ.

Ba Phù há miệng, chỉ kịp hô phân nửa câu:

- Bệ hạ….

- A, bệ hạ đâu rồi, mới vừa rồi ta còn nghe được giọng nói mà.

Tiểu Tử hào hứng chạy tới, chỉ thấy Ba Phù đứng tại chỗ.

- Bệ hạ đi Đại Hội Trường rồi.

Ba Phù giải thích.

Tiểu Tử cau mày hỏi:

- Đi Đại Hội Trường làm gì, bởi vì hội đấu giá sao?

- Chắc là vậy, bệ hạ chưa nói thêm gì cả.

Ba Phù nhún vai.

Đôi môi hồng của Tiểu Tử khẽ nhếch, liếc nhìn thời gian hiện tại, hỏi:

- Ngươi không có nói cho bệ hạ, hội đấu giá đã kết thúc ba giờ trước sao?

- Ta còn chưa kịp nói thì bệ hạ đã biến mất rồi.

Ba Phù bất đắc dĩ trả lời.

Tiểu Tử giơ tay lên nâng trán, dở khóc dở cười:

- Thật sự là.....

Cô luôn cảm giác bệ hạ là tìm cớ thoát đi chính vụ.

Ba Phù trấn an nói:

- Không sao đâu, có vương hậu nương nương và đại nhân Hồ Tiên ở đó, bệ hạ cũng sẽ không đi một chuyến tay không.

Bên trong Đại Hội Đường, Mục Lương nhìn hiện trường hội đấu giá tan cuộc, rơi vào trầm mặc.

……

- Chúng ta đã trở về.

Giọng nói ưu nhã vang lên, Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên nắm tay cất bước đi vào cung điện.

- Vương hậu nương nương và đại nhân Hồ Tiên đã trở về rồi!

Đám người Ba Phù chạy tới nghênh đón.

Trên mặt của Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan đều có ý cười, buổi đấu giá hôm nay rất thành công, tổng kim ngạch thành giao hôm nay còn cao hơn so với hội đấu giá trước.

Ba Phù tò mò hỏi:

- Vương hậu nương nương, bệ hạ đâu rồi?

- A? Không phải Mục Lương còn ở phòng làm việc sao?

Nguyệt Thấm Lan ngạc nhiên hỏi.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Hội đấu giá quan trọng như vậy mà hắn lại không đến, thật là không sợ có người gây sự mà.

- Gây sự là không có khả năng, trừ phi người nọ không muốn sống nữa.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên.

Ba Phù nghe vậy sửng sốt một chút, lẩm bẩm:

- Nhưng bệ hạ lúc ba giờ chiều đã đi ra phòng làm việc còn nói là muốn đến Đại Hội Trường nhìn một chút.

- Hắn xong việc đi ra ngoài rồi à?

Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên đều là sửng sốt.

- Đúng vậy.

Ba Phù ngoan ngoãn gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên liếc nhìn nhau, sau đó đều lắc đầu, đại biểu không có nhìn thấy Mục Lương ở Đại Hội Trường.

- Bệ hạ đang ở thư phòng.

Đôi mắt của Tiểu Tử chớp chớp.

Mười phút trước nàng mới đến thư phòng đưa nước trà, vốn tưởng rằng mọi người đều biết, không ngờ cũng chỉ có cô biết bệ hạ đã trở về.

Đôi mắt đẹp của Ba Phù trừng lớn, lẩm bẩm:

- Bệ hạ trở về còn lặng lẽ như vậy.

- Ta đi thư phòng.

Nguyệt Thấm Lan bỏ lại một câu rồi đi về phía thư phòng.

- Em gái, chờ ta một chút.

Đáy mắt của Hồ Tiên hiện ra ý cười, uốn éo đi theo sau.

Ba Phù chớp chớp mắt, lẩm bẩm:

- Khi nào quan hệ giữa vương hậu nương nương và đại nhân Hồ Tiên lại tốt như vậy?

Tiểu Mật tức giận nói:

- Ngươi nói cái gì đó, quan hệ giữa vương hậu nương nương và đại nhân vẫn luôn rất tốt nha, giống như chị em.

- Đúng đúng đúng.

Ba Phù gật đầu đồng ý.

Bên trong thư phòng.

Mục Lương đang múa bút thành văn, phê duyệt từng phần văn kiện, còn cố ý dùng lưu ly chế tạo ra cái rương, dùng để chất đống văn kiện đã phê duyệt tốt.

Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên tiến đến thư phòng, thấy mấy phần văn kiện trước mặt Mục Lương đang nổi lơ lửng, hắn vẫn duy trì trạng thái Ba Đầu Sáu Tay, một lần phê duyệt ba phần văn kiện.

- Trở về rồi à.

Mục Lương thuận miệng chào hỏi một câu.

Nguyệt Thấm Lan hỏi:

- Không phải ngươi đến Đại Hội Trường rồi sao, trở về lúc nào vậy?

Mục Lương xếp văn kiện đã phê duyệt sang một bên, dịu dàng giải thích:

- Đi rồi, thấy hội đấu giá đã kết thúc cho nên ta trở về.

Hồ Tiên trợn trắng mắt, quyến rũ nói:

- Ngươi đến sớm một chút là sẽ không bỏ qua tiết mục áp trục sau cùng rồi.

Mục Lương cười một tiếng, ôn hòa nói:

- Bận rộn dễ quên mất thời gian.

Hồ Tiên tò mò hỏi:

- Cho nên nghiên cứu của ngươi có thành quả rồi hả?

- Đương nhiên, ta đâu thể lãng phí công sức vài ngày như vậy.

Mục Lương ôn hòa đáp.

Nguyệt Thấm Lan cảm giác hứng thú hỏi:

- Cho nên ngươi làm ra cái gì, mau cho chúng ta xem đi.

Mục Lương cười lắc đầu:

- Hệ thống thao tác máy móc Ma Huyễn Thủ, vẫn chỉ là bán thành phẩm thôi, cho các ngươi nhìn cũng xem không hiểu.

- Thế thì thôi vậy.

Nguyệt Thấm Lan trợn mắt nhìn Mục Lương.

Cô gỡ xuống trâm gài tóc trên đầu, làm cho mái tóc dài màu xanh nước biển xõa xuống, thuận miệng hỏi:

- Lần này đi ra ngoài ngươi dự định nghỉ ngơi bao lâu?

- Hai ngày?

Mục Lương hỏi dò.

Nguyệt Thấm Lan như suy nghĩ gì đó, nói:

- Hai ngày à, vậy phải để công việc khẩn yếu cho ngươi làm trước mới được.

Mục Lương nhìn về văn kiện trên mặt bàn, anh chỉ mới phê duyệt được một phần ba, nghe vậy cảm thấy vô cùng đau đầu.

Nguyệt Thấm Lan nhắc nhở:

- Còn một việc nữa, hôn lễ của chị Hồ Tiên cũng nên đăng lên nhật báo, ta dự định làm cho Tiểu Lan phụ trách.

- Không phải đã nói việc này không gấp rồi sao?

Hồ Tiên quyến rũ nói.

Nguyệt Thấm Lan vỗ vỗ tay của cô gái đuôi hồ ly, nghiêm túc nói:

- Công việc chuẩn bị hôn lễ cũng cần thời gian, thật sự muốn cử hành hôn lễ thì cũng phải đợi đến một tháng sau, cái này đã tính là trễ rồi.

Cô nói rồi liếc nhìn bụng của cô gái đuôi hồ ly, lại chờ thêm một, hai tháng nữa thì bụng của cô ấy sẽ nhô lên, đến lúc đó lại làm hôn lễ sẽ trễ.

- Được rồi, nghe vương hậu nương nương an bài.

Hồ Tiên cười quyến rũ lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment