Sắc mặt của Mục Lương lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào quốc vương Hải Đinh.
Thấy khuôn mặt của hắn ta lộ vẻ giãy giụa, hiển nhiên còn suy nghĩ là cắt giảm thành phẩm hay thiếu nợ bên ngoài, cái này ảnh hưởng đến hiệu quả xây dựng thành Tát Luận.
Mi tâm của Mục Lương khẽ động, anh cảm nhận được một ánh mắt khác, đôi mắt thoáng nhìn qua Bạch Sương.
Ánh mắt của Bạch Sương quá nóng bỏng, khiến cho không người nào có thể coi nhẹ được.
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan đều khẽ nheo lại, khoé mắt liếc qua lưu ý vẻ mặt biến hoá của Mục Lương.
Sắc mặt của Mục Lương lạnh nhạt, chỉ khẽ gật đầu với Bạch Sương rồi tiếp tục ngồi bình chân như vại.
Mặt của Bạch Sương trở nên trắng bạch, cô cắn môi, tầm mắt cũng rũ xuống.
Khoé môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, ưu nhã nói:
- Hải Đinh các hạ, ngài cũng không muốn một thành Tát Luận tạm bợ chứ?
Quốc vương Hải Đinh cười khổ một tiếng, hình dung của Nguyệt Thấm Lan rất chuẩn xác, nếu hắn lựa chọn giảm bớt thành phẩm, tuyển dụng tài liệu kiến trúc kém hơn một chút, vậy thì sẽ nhận được một toà thành Tát Luận không tốt lắm.
Nhưng nếu như không giảm bớt thành phẩm, vậy tương lai trong vài chục năm nữa bọn họ đều phải trả nợ bên ngoài.
Hồ Tiên quyến rũ mở miệng:
- Vương quốc Hải Đinh là vương quốc lớn, vương thành quá kém cũng không tốt lắm đâu.
Quốc vương Hải Đinh cắn răng, gật đầu nói:
- Vậy thì tiếp tục dùng tài liệu trong danh sách đi, về phần khoản công trình, hy vọng có thể để ta thanh toán theo năm.
Hắn đã suy nghĩ kỹ càng lợi và hại rồi mới quyết định đáp ứng, đại thành mới xây có thể dẫn tới rất nhiều vụ làm ăn, trở thành đại thành thứ hai có sức ảnh hưởng ngoại trừ Chủ Thành Huyền Vũ, chắc kiếm tiền trả nợ cũng nhanh thôi.
Đại lục mới cách vương quốc Huyền Vũ quá xa, không phải ai cũng có thể tới đây, hắn xây đại thành như vậy chính là tạo sự lựa chọn ưu tiên cho những người khác.
- Đương nhiên là được.
Mục Lương mỉm cười mở miệng.
Anh nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, nhàn nhạt nói:
- Thấm Lan, đi viết một phần hợp đồng.
- Vâng.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đứng dậy, dáng đi thướt tha rời khỏi phòng tiếp khách.
Mục Lương nhìn về phía quốc vương Hải Đinh, bình tĩnh nói:
- Đợi một chút.
- Ta không vội.
Quốc vương Hải Đinh gật đầu đáp.
Hắn quay đầu nhìn về phía con gái, thấy cô từ đầu đến cuối đều cúi đầu, yên lặng cầm chén trà uống trà, trong lòng không nhịn được thở dài một tiếng.
Quốc vương Hải Đinh thường xuyên suy nghĩ, nếu Bạch Sương gả cho Mục Lương, thậm chí ngồi lên vị trí Vương Hậu, có phải lần hợp tác này Mục Lương sẽ chọn nhượng bộ lợi ích, đến lúc đó xây dựng thành Tát Luận có thể tiết kiệm một phần ba thành phẩm trở lên.
Hắn nghĩ tới đây, không nhịn được thở dài một cái.
Ánh mắt của Mục Lương loé lên, chỉ coi quốc vương Hải Đinh là ưu sầu về nợ nần.
Nửa giờ sau, Nguyệt Thấm Lan mang theo hợp đồng trở về phòng tiếp khách, một phần đưa cho Mục Lương, một phần đưa cho quốc vương Hải Đinh.
- Các hạ xem kỹ.
Cô ưu nhã nói.
- Được.
Quốc vương Hải Đinh lên tiếng, nhìn từng chữ một trong bản hợp đồng, rất sợ bỏ qua điều lệ gì đó.
Đôi mắt của Mục Lương đảo qua bản hợp đồng, sau khi xác định không có vấn đề gì thì để xuống.
Quốc vương Hải Đinh nhìn rất tỉ mỉ, dùng mười lăm phút mới xem xong hợp đồng.
Trên đó ghi rõ thời gian trả nợ hàng năm, còn có hậu quả nếu quỵt nợ, không chịu thừa nhận, thậm chí còn ghi rõ nếu như vương quốc Hải Đinh đổi chủ, vậy thì nợ nần cũng phải trả hết.
Nếu như không trả nợ, vậy thì vương quốc Hải Đinh sẽ trở thành vương quốc phụ thuộc vương quốc Huyền Vũ, người nắm quyền cao nhất là Mục Lương.
Yết hầu của quốc vương Hải Đinh lăn lộn, cái giá này không thể nói là không lớn, tương đương với việc vương quốc Hải Đinh thuộc về quốc vương vương quốc Huyền Vũ.
Mục Lương hỏi với giọng điệu bình tĩnh:
- Hải Đinh các hạ có chuyện gì sao?
- Không có.
Quốc vương Hải Đinh chậm rãi lắc đầu.
Mục Lương bình thản hỏi:
- Về các loại điều lệ viết trên hợp đồng, có chỗ nào các hạ không hiểu sao?
- Không có.
Quốc vương Hải Đinh lại lắc đầu lần nữa.
- Vậy ký tên đi.
Mục Lương giơ tay ra hiệu, một cây bút bay ra, rơi vào trước mặt quốc vương Hải Đinh.
Quốc vương Hải Đinh hít một hơi thật sâu, giơ bút ký tên mình lên trên hợp đồng.
Mục Lương cũng ký tên trên hợp đồng, một thức hai phần.
Hồ Tiên mỉm cười nói:
- Hy vọng các hạ bảo tồn tốt một phần hợp đồng này, sau này đừng nói là không tìm được, từ chối không thừa nhận cũng không phải là một chuyện tốt.
- Sẽ không có chuyện đó.
Quốc vương Hải Đinh cười xấu hổ.
Hồ Tiên cười quyến rũ nói tiếp:
- Đương nhiên, ta tin tưởng nhân phẩm của các hạ, cũng tin tưởng thực lực của bệ hạ chúng ta.
-.....
Miệng của Quốc vương Hải Đinh co giật, nửa câu đầu là khen tặng, nửa câu sau là uy hiếp rõ như ban ngày.
Hắn không dám huỷ sổ sách, nếu không với thực lực của Mục Lương, một bàn tay thôi cũng có thể khiến hắn vạn kiếp bất phục.
- Hợp tác vui vẻ.
Mục Lương mỉm cười nói.
Quốc vương Hải Đinh miễn cưỡng nở một nụ cười:
- Hợp tác vui vẻ.
- Nếu các hạ không có việc gì thì có thể ở lại cung điện dùng cơm trưa với chúng ta.
Mục Lương ôn hoà nói.
Quốc vương Hải Đinh nghe vậy lắc đầu, áy náy nói:
- Không được, hôm nay chúng ta phải rời khỏi vương quốc Huyền Vũ, vương quốc Hải Đinh còn rất nhiều chuyện phải xử lý.
- Vậy được rồi.
Mục Lương tiếc nuối gật đầu.
Quốc vương Hải Đinh đứng lên rồi gật đầu với Mục Lương.
- Lần sau gặp lại.
- Ừm.
Mục Lương nhẹ gật đầu đáp lại.
Lúc này, Bạch Sương mới ngẩng đầu lên, cuối cùng nhìn thật sâu vào Mục Lương, sau đó xoay người theo cha rời khỏi phòng tiếp khách.
Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn Mục Lương, nhàn nhạt nói:
- Hình như Bạch Sương có lời muốn nói với ngươi, ngươi không lưu nàng ấy lại à?
Lông mi của Mục Lương run lên, giơ tay lên bắn vào trán của cô gái ưu nhã, cười nói:
- Ngươi ước gì ta và cô ấy xảy ra chuyện gì à?
- Không có, ta làm sao quản được chuyện này chứ.
Nguyệt Thấm Lan khẽ hất hàm.
Mục Lương cảm thán nói:
- Ai không biết còn tưởng rằng ngươi lại muốn tìm phi tử cho ta.
- Vậy thì ngươi vui vẻ rồi.
Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt.
Trên mặt cô mang theo tia ghen tuông, ưu nhã nói:
- Dù sao Bạch Sương cũng là đại công chúa của quốc vương Hải Đinh, thân phận và địa vị của cô ta cũng rất phù hợp làm phi tử của ngươi.
- Ngươi thích à?
Mục Lương liếc nhìn nữ nhân.
Nguyệt Thấm Lan nhàn nhạt nói:
- Cô ấy cũng không làm ta chán ghét.
Trong mắt Mục Lương hiện ra ý cười ý, nói:
- Nếu ngươi thích thì ta có thể làm chủ nói với quốc vương Hải Đinh, để cho Bạch Sương làm phi tử của ngươi.
- Làm phi tử của ta?
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan trừng lớn, trên mặt lộ ra biểu cảm sao ngươi lại có thể nói được những lời này.
- Đúng vậy.
Mục Lương bật cười.
- Ta không cần.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, không nhịn được liếc xéo Mục Lương một cái.