Mục Lương ôn hoà hỏi:
- Thật sự không muốn à?
- Không cần, ta muốn đi làm việc, không thèm để ý tới ngươi.
Nguyệt Thấm Lan nhấn mạnh từng chữ một, sau đó đứng dậy lắc eo nhỏ rời đi.
- Thật là đáng tiếc.
Mục Lương giả vờ tiếc nuối líu lưỡi.
-....
Nguyệt Thấm Lan vừa dừng lại, nghe được lời này vội vàng tăng tốc độ, không muốn nghe Mục Lương nói thêm lời hoang đường nữa.
- Ha ha ha ~~~
Hồ Tiên cười quyến rũ liên tục, đôi mắt đỏ rực tràn ngập ý cười.
Anh nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly, hỏi:
- Vậy ngươi có muốn không?
- Ha ha ha, ta muốn nha, ngươi đi nói đi.
Hồ Tiên cười quyến rũ liên tục.
Mục Lương nhướng mày hỏi:
- Thật sao?
Hồ Tiên cười khúc khích, nói:
- Đương nhiên, nếu ngươi không sợ ta nửa đêm nửa hôm nhét cô ấy lên trên giường của ngươi thì ngươi có thể đi thử xem.
-.....
Khóe miệng của Mục Lương co giật.
- Ha ha ha ~~~
Bàn tay mảnh khảnh của Hồ Tiên đặt trên người anh, thổ khí như lan nói:
- Làm sao vậy, ngươi còn muốn đi đàm luận với quốc vương Hải Đinh không?
- Khụ khụ, thôi được rồi, ta nói giỡn thôi.
Mục Lương ho khan hai tiếng nói.
- Bỏ cuộc dễ dàng như vậy sao?
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên híp lại, hơi thở rơi vào trên cổ Mục Lương.
-.....
Yết hầu của Mục Lương lăn lộn, ánh mắt rơi vào trên bụng của cô gái đuôi hồ ly, lại ép xuống suy nghĩ trong lòng.
……..
Vương quốc Ai Nhĩ Văn.
Đám người Ngôn Băng vẫn đang truy tìm tung tích của Hư Quỷ, ngoại trừ thôn xóm bị huyết tẩy ra thì sau đó bọn hắn đều không thu hoạch được gì.
- Ai ~ Không thu hoạch được gì, không có gì cả.
Cổ Tư Mỹ liên tục thở dài.
- Câm miệng.
Khoé mắt của Ngôn Băng nhảy lên, vốn dĩ đang buồn phiền, càng là chịu không nổi có người ở bên tai nói lời ủ rủ.
Cổ Tư Mỹ bĩu môi, lầm bầm:
- Ồ ….
Cô nhìn về phía nam nhân cách đó không xa, đó là Tam vương tử của vương thất Ai Nhĩ Văn, bên cạnh còn có thân vệ Kỵ Sĩ đi theo hắn.
- Nam nhân vô dụng.
Cổ Tư Mỹ bĩu môi.
Ngôn Băng dừng lại, lấy ra linh khí phát sóng, phía trên hiện lên có thỉnh cầu trò chuyện.
- Là bên khu vực Trung Ương gọi.
Cổ Tư Mỹ lên tinh thần.
Ngôn Băng tiếp nhận linh khí phát sóng, rất nhanh vang lên giọng nói của Ly Nguyệt.
- Ngôn Băng, hiện tại có tiện nói chuyện không?
Giọng nói của Ly Nguyệt vẫn trong trẻo và lạnh lùng như trước.
Ngôn Băng liếc nhìn đám người Tam Vương Tử cách đó không xa, thấp giọng nói:
- Ngươi nói đi.
Ly Nguyệt giải thích ngắn gọn:
- Bệ hạ nhờ Kim Phượng hỗ trợ bói toán, bây giờ đã tìm được vị trí đại khái của Hư Quỷ rồi, ở phía đông nam vương quốc Ai Nhĩ Văn, nơi đó có hai dãy núi giao hội thành hình chữ thập.
Nghe được lời này, đôi mắt của Ngôn Băng và Cổ Tư Mỹ đồng thời sáng lên, biết được vị trí đại khái, khả năng tìm được Hư Quỷ sẽ tăng lên rất nhiều.
Ly Nguyệt nghiêm túc nói:
- Các ngươi nhất định phải chú ý, bên trong dãy núi có hai con Hư Quỷ, trong thời gian ngắn chúng nó có thể sinh ra nhiều Hư Quỷ hơn, cho nên nhiệm vụ lần này là bảo đảm tiêu diệt toàn bộ Hư Quỷ bên trong dãy núi này.
- Có hai con Hư Quỷ!
Đôi mắt của Ngôn Băng co rút lại, cuối cùng thì chuyện mà cô lo lắng nhất vẫn đã xảy ra.
Cổ Tư Mỹ nói với giọng ngưng trọng:
- Không thể kéo dài thêm nữa, nếu không hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Ly Nguyệt nghiêm mặt nói:
- Hiện tại, các ngươi cần tìm được dãy núi giao hội hình chữ thập, nói vị trí cho ta biết, Thú Trấn Sơn sẽ giúp các ngươi phong cấm dãy núi, tránh cho Hư Quỷ bỏ trốn.
- Được, để ta hỏi thử xem.
Ngôn Băng lên tiếng.
Ly Nguyệt nhắc nhở:
- Đúng rồi, nhớ nhắc nhở vương thất Ai Nhĩ Văn mau sớm triệu tập cường giả qua bên kia.
- Tốt.
Ngôn Băng khẽ gật đầu.
Cô thu hồi linh khí phát sóng, nhìn về phía Tam Vương Tử cách đó không xa, biết hắn là đang nghe trộm.
Cổ Tư Mỹ dứt khoát hỏi:
- Tam Vương Tử, nội dung thì ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, dãy núi Chữ Thập ở đâu?
Khuôn mặt của Tam Vương ngưng trọng, suy tư chốc lát rồi nói:
- Dãy núi giao hội tạo thành hình chữ thập ở hướng đông nam thì chỉ có dãy núi Mỹ Dạ và dãy núi Kéo Đề Nhĩ.
Hai mắt của Ngôn Băng sáng lên, hỏi tới:
- Vị trí cụ thể ở đâu, có bản đồ hay không?
Tam vương tử trầm giọng nói:
- Ở gần thành Tử Phong, vị trí cụ thể thì ta không biết, nhưng nếu đi từ nơi này đến thành Tử Phong, cưỡi ma thú ngày đêm tiến lên thì cũng cần phải mất ba ngày.
- Thành Tử Phong à, ta nhớ rõ có tiêu ký ở đó.
Đôi mắt của Ngôn Băng sáng lên.
Cô lấy ra linh khí phát sóng lần nữa, cấp tốc liên lạc khu Trung Ương.
- Ta là Ly Nguyệt.
Giọng nói của Ly Nguyệt lại vang lên lần nữa.
Ngôn Băng nói đơn giản:
- Ly Nguyệt, ở bên ngoài thành Tử Phong, ta nhớ là vương quốc chúng ta và bên kia có giao dịch qua lại, là có vệ tinh ký hiệu.
Ly Nguyệt nhàn nhạt nói:
- Ta tra một chút, các ngươi đi tới đó trước, sau khi tìm được vị trí, bệ hạ sẽ để cho Kim Ô Thánh Quang đưa Thú Trấn Sơn đi qua.
- Vâng.
Ngôn Băng đáp một tiếng.
Phát sóng trò chuyện bị cắt đứt, nàng nhìn về phía Tam Vương Tử, nói:
- Tam Vương Tử, nhanh chóng liên lạc người của các ngươi đuổi tới thành Tử Phong đi.
- Ừm.
Tam Vương Tử gật đầu, xoay người rời xa Ngôn Băng và Cổ Tư Mỹ, dùng phương pháp độc thuộc của vương thất Ai Nhĩ Văn để liên lạc với những người khác.
Không lâu sau, Tam Vương Tử trở lại trước mặt hai người Cổ Tư Mỹ.
- Thời gian khẩn cấp, hiện tại xuất phát đi.
Tam Vương Tử trầm giọng nói.
Ngôn Băng liếc mắt nhìn đám ma thú bên cạnh nhóm Kỵ Sĩ, lẳng lặng lấy ra phi thuyền vận chuyển từ trong ma cụ không gian.
Ông ~~~
Cửa khoang thuyền mở ra, Ngôn Băng và Cổ Tư Mỹ đi vào buồng nhỏ trên tàu, giọng nói trong trẻo và lạnh lùng truyền ra từ trong khoang thuyền:
- Người có thể tiến vào, nhưng ma thú thì không.
Tam Vương Tử cắn răng, ra lệnh:
- Lưu lại hai người chăm sóc những ma thú này, người còn lại theo ta đi vào.
- Vâng!
Các kỵ sĩ đồng thanh đáp lại, nhanh chóng chọn ra hai người lưu lại, sáu người khác đều đi theo Tam Vương Tử tiến vào phi thuyền vận chuyển.
Ông ~~~
Chẳng mấy chốc phi thuyền vận chuyển được khởi động, bay về hướng đông nam.
Yết hầu của Tam Vương Tử nhấp nhô, cảm thán nói:
- Nếu như là bay qua, vậy chỉ cần nửa ngày là có thể đến thành Tử Phong rồi.
- Ít nói nhảm, nhớ kỹ chỉ đường.
Ngôn Băng lạnh nhạt lên tiếng.
-.....
Khoé mắt của Tam Vương Tử co giật, hít sâu mấy hơi đè xuống sự không vui trong lòng.
Ông ~~~
Phi thuyền vận chuyển bay hết tốc lực về phía trước, trong lúc đó còn tiến hành ba lần Nhảy Vọt Ám Ảnh, tiết kiệm thời gian đi đường lần nữa.
Bên trong phi thuyền, sắc mặt của bọn Kỵ Sĩ và Tam Vương Tử hơi trắng bệch, rõ ràng là không thích ứng với biến hoá của Nhảy Vọt Ám Ảnh.
Tam Vương Tử che miệng, chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn không ngừng, có cảm giác muốn nôn mửa.
Không chỉ riêng hắn, có hai gã Kỵ Sĩ cũng giống như vậy.
Ngôn Băng lạnh nhạt nói:
- Các ngươi phun vào thùng rác trong nhà vệ sinh đi, ai dám phun tại đây thì ta lập tức ném kẻ đó xuống dưới.
-....
Tam Vương Tử cắn chặt răng, cố gắng đè xuống cảm giác buồn nôn.