Bọn Kỵ Sĩ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu như bị ném xuống từ độ cao này, người không biết bay như bọn họ chắc chắn phải chết.
- Cộp cộp cộp ~~~
Các Kỵ Sĩ lần lượt xông về phía nhà vệ sinh.
Ngôn Băng lạnh nhạt nói:
- Năm phút nữa sẽ tiến hành Nhảy Vọt Ám Ảnh, hi vọng các ngươi chuẩn bị sẵn sàng.
- Vẫn còn sao?
Giọng nói của Tam vương tử run nhè nhẹ.
Vừa bắt đầu thể nghiệm Nhảy Vọt Ám Ảnh thì hắn còn cảm thấy mới mẻ, nhưng sau khi trải qua ba lần liên tiếp, bây giờ hắn chỉ muốn ngất xỉu tại chỗ.
- Không nên lãng phí thời gian lên đường.
Ngôn Băng thản nhiên nói.
- ….
Tam Vương Tử không có cách nào phản bác, chỉ có thể lấy ra ma dược uống vài hớp, tránh cho lần sau Nhảy Vọt Ám Ảnh không nhịn được mà phun ra, hắn không chắc lời nói vừa rồi của Ngôn Băng là nghiêm túc hay đùa giỡn.
Đáy mắt của Cổ Tư Mỹ hiện lên ý cười, tinh thần lực của cô vốn dĩ cao hơn người thường rất nhiều lần, ảnh hưởng của Nhảy Vọt Ám Ảnh đối với nàng không lớn, thậm chí còn có thể từ trong đó thu được cảm ngộ về ma pháp không gian.
Năm phút trôi qua rất nhanh, Ngôn Băng thao tác bàn điều khiển, khởi động ma pháp trận Nhảy Vọt Ám Ảnh.
Ông ~~~
Không gian phát sinh vặn vẹo, ngay sau đó, phi thuyền vận chuyển biến mất tại chỗ.
Ông ~~~~
Khi phi thuyền vận chuyển xuất hiện trở lại, đám Kỵ Sĩ lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tam Vương Tử run rẩy nói:
- Được rồi, chúng ta đã đến thành Tử Phong.
Ngôn Băng nghe vậy liền buông bàn tay đang chuẩn bị khởi động ma pháp trận Nhảy Vọt Ám Ảnh, khống chế phi thuyền vận chuyển hạ xuống.
Cổ Tư Mỹ đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn về phía mặt đất phía xa xa, đôi mắt đẹp sáng lên nói:
- Trước đó chắc là thành Tử Phong.
- Đúng rồi.
Ngôn Băng nhìn thoáng qua, xa xa nhìn thấy dãy núi giao hội thành hình chữ thập, từng ngọn núi trùng điệp trải dài về phía xa xa.
Bên kia, Ly Nguyệt thông qua vệ tinh tìm được vị trí của thành Tử Phong, Mục Lương lập tức ra lệnh Kim Ô Thánh Quang mang theo Thú Trấn Sơn xuất phát.
…
Ông ~~~
Phi thuyền vận chuyển từ trên trời đáp xuống, rơi vào trên khoảnh đất trống bên ngoài thành Tử Phong.
Cửa khoang thuyền mở ra, đám người Ngôn Băng và Cổ Tư Mỹ đi xuống phi thuyền vận chuyển.
Oẹ ~~~
Tam vương tử và đám Kỵ Sĩ vừa rời khỏi khoang thuyền, lập tức tìm một nơi không người khom lưng nôn thốc nôn tháo, giống như là muốn nôn ra cả tim phổi.
- Khụ khụ ~~~
Khuôn mặt của Tam vương tử xanh như tàu lá chuối, thực lực của hắn vốn dĩ không cao lắm, bốn lần Nhảy Vọt Ám Ảnh Vọt làm cho hắn rất khó chịu.
- Thật vô dụng.
Cổ Tư Mỹ bĩu môi.
Khuôn mặt của Ngôn Băng bình tĩnh, nói với giọng điệu thanh lãnh:
- Người của ngươi còn bao lâu nữa mới đến đây?
Tam vương tử đứng thẳng người lên, vội vàng lau miệng rồi khàn giọng đáp:
- Nhanh nhất thì cũng phải ngày mai mới đến được đây, có điều chúng ta có thể để cho thành chủ thành Tử Phong phái người đến giúp đỡ trước.
- Nếu đã như vậy, vậy ngươi đi an bài đi.
Ngôn Băng nói với giọng điệu lạnh nhạt.
- Để ta nghỉ ngơi một chút đã.
Tam vương tử khàn khàn nói.
Ngôn Băng bình tĩnh hỏi:
- Cần ta đưa ngươi đi phủ thành chủ thành Tử Phong sao?
Nàng luôn cảm thấy trong lòng những người này tuyệt đối không gấp, coi là việc nhỏ mà kéo dài thời gian, khẳng định là không nghiêm túc làm việc thắn.
- Không phải, không cần.
Khoé mắt của Tam vương tử co giật, lập tức cất bước về phía cửa thành.
- Cộp cộp cộp ~~~
Các Kỵ Sĩ vội vàng đứng lên đuổi theo, sợ chậm một bước sẽ bị cô gái tóc tím dạy dỗ.
- Ngôn Băng, bọn họ đều bị ngươi dọa sợ nha.
Cổ Tư Mỹ khoanh hai tay trước người dựa vào phi thuyền vận chuyển, nhìn chăm chú vào đám người Tam vương tử đang chạy trốn vào thành Tử Phong.
Ngôn Băng liếc nhìn nữ nhân rồi giơ nắm tay lên.
Nàng đi ra ngoài chính là đại biểu cho uy thế và bộ mặt của vương quốc Huyền Vũ, không thể để cho người khác xem thường được.
- Ta sai rồi.
Cổ Tư Mỹ vội vàng lùi lại hai bước.
Ngôn Băng trợn trắng mắt, thu hồi phi thuyền vận chuyển vào trong ma cụ không gian chứa đựng.
Cổ Tư Mỹ cười ngượng ngùng một tiếng, nói:
- Chúng ta không đi cùng bọn họ sao?
Ngôn Băng lạnh nhạt đáp:
- Không cần, hắn là Tam vương tử, nếu như không thể để cho người của thành Tử Phong phối hợp, như vậy thì đừng làm vương tử nữa.
- Nói cũng phải.
Cổ Tư Mỹ gật đầu đồng ý.
Đôi mắt đẹp của nàng chớp chớp, lại hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?
- Đợi.
Ngôn Băng thản nhiên nói.
- A.
Cổ Tư Mỹ nói thầm một tiếng.
Ngôn Băng ngồi trên chiếu, nhắm mắt lại, yên tĩnh chờ đợi.
Cổ Tư Mỹ không có gì làm liền cảm thấy buồn chán, lấy ra cuốn sổ lật xem bút ký lúc trước.
Ba giờ trôi qua, đám người Tam vương tử mới đi ra thành Tử Phong.
Đôi mắt đẹp của Ngôn Băng mở ra, nhìn về phía đám người Tam vương tử đang vội vã đi tới.
- Tam vương tử, người tiếp viện đâu?
Nàng thanh lãnh hỏi.
Tam vương tử trầm giọng trả lời:
- Thành chủ thành Tử Phong đã bắt đầu triệu tập nhân viên, trước khi trời tối sẽ tập hợp ở bên ngoài thành.
Ngôn Băng chậm rãi gật đầu, liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi nhàn nhạt nói:
- Còn ba tiếng nữa là trời tối.
Miệng của Tam vương tử khẽ giật một cái, gật đầu nói:
- Chờ một chút đi, ta đã ra lệnh cho thành chủ triệu tập tất cả cường giả trong thành rồi.
- Ừm.
Ngôn Băng đáp một tiếng.
- Có thể triệu tập bao nhiêu người qua đây?
Cổ Tư Mỹ khép cuốn sổ lại hỏi.
Tam vương tử nói với giọng điệu không xác định:
- Không dưới ba trăm người.
- Thật ít, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không có gì.
Cổ Tư Mỹ bĩu môi.
- Vương quốc Huyền Vũ các ngươi còn có thể phái người tới sao?
Tam vương tử không khỏi dò hỏi.
- Không.
Ngôn Băng nói với giọng điệu lạnh nhạt.
Nàng nhìn về phía Tam vương tử, lạnh lùng nói:
- Nếu vương quốc Ai Nhĩ Văn có nhiều cường giả như vậy mà cũng không có cách nào đối phó với hai con Hư Quỷ, vậy thì sớm làm vong quốc đi.
Cổ Tư Mỹ nghe vậy thầm hít hà một hơi, sao nàng ấy lại có thể nói ra lời ác độc như vậy chứ?
- Ngươi….
Khuôn mặt của Tam vương trở nên khó coi, nhưng cũng không có cách nào phản bác lời nói của cô gái tóc tím, chỉ có thể dùng hành động thực tế để chứng minh vương quốc Ai Nhĩ Văn cũng không phải không được.
Ngôn Băng lại hỏi:
- Liên quan tới việc thanh lý thành viên của tổ chức Bất Hủ Chúng trong vương quốc, và chuyện phá huỷ viện nghiên cứu Trường Sinh còn lại đã có tiến triển gì chưa?
- Chuyện này không phải do ta phụ trách, cho nên không rõ ràng cho lắm.
Tam vương tử đáp lại với giọng điệu có chút hằn học.
Ánh mắt của Ngôn Băng lóe lên, lạnh nhạt nói:
- Theo ta được biết thì vương thất Ai Nhĩ Văn các ngươi không để chuyện này ở trong lòng, đến nay vẫn không có hạ đạt bất luận chỉ lệnh tương quan gì.