Đồng tử của Tam vương tử co rút lại, vương thất Ai Nhĩ Văn đúng là không có hạ đạt mệnh lệnh về phương diện này, làm sao mà nữ nhân trước mắt này lại biết được, chẳng lẽ trong vương thất Ai Nhĩ Văn có người của vương quốc Huyền Vũ?
Ngôn Băng tiếp tục nói:
- Ta có lý do để hoài nghi vương thất Ai Nhĩ Văn cấu kết với Bất Hủ Chúng và viện nghiên cứu Trường Sinh.
- Tuyệt đối không có khả năng này!
Tam vương tử nói chắc như đinh đóng cột.
Ngôn Băng gằn từng chữ:
- Nếu đã như vậy, hi vọng các ngươi mau chóng hành động, thanh lý thành viên Bất Hủ Chúng bên trong vương quốc, phá huỷ toàn bộ viện nghiên cứu Trường Sinh.
Tam vương tử cắn răng nói:
- Khi nào ta trở về sẽ nói chuyện này với phụ vương.
Ánh mắt của Ngôn Băng lãnh đạm, cầm thái độ hoài nghi đối với lời nói của hắn.
Ba giờ trôi qua rất nhanh, dần dần có cường giả tập kích ở cửa thành.
Rào rào ~~~
Thành chủ thành Tử Phong thực lực cấp 8 xuất hiện ở bên ngoài thành, sải bước về phía đám người Tam vương tử.
- Tam vương tử điện hạ, cường giả có thể triệu tập đến đều đã ở chỗ này.
Thành chủ thành Tử Phong đúng mực nói.
Ngôn Băng nhìn về phía người đàn ông trung niên, dáng dấp ngũ đại tam thô giống như một mãng hán.
Sau lưng thành chủ thành Tử Phong là gần ba trăm người, nam nhiều nữ ít, trong đó thực lực mạnh nhất chỉ là cấp 7.
Những cường giả được triệu tập đến đây cũng đang quan sát đám người Ngôn Băng, mọi người đều tò mò cường giả ở vương quốc Huyền Vũ trông như thế nào.
Tam vương tử nghe vậy nhìn về phía cô gái tóc tím, dò hỏi:
- Hiện tại hành động à?
- Không vội, chờ một chút.
Ngôn Băng lạnh nhạt đáp lại.
- Còn phải chờ cái gì nữa?
Tam vương tử nhíu mày.
Cổ Tư Mỹ nghe không nổi nữa, hỏi ngược lại:
- Không đến ba trăm người, làm sao tìm được Hư Quỷ ở trong hai dãy núi này, các ngươi định dựa vào vận khí sao?
Đừng nói là ba trăm người, coi như là ba ngàn người tiến vào trong hai dãy núi thì cũng chỉ là như kim rơi vào biển lớn, không tạo ra được bao nhiêu bọt nước.
Chớ có nhắc tới việc tìm được hai con Hư Quỷ đang lẩn trốn ở bên trong, ngược lại có thể đánh rắn động cỏ, khiến chúng nó có cơ hội đào tẩu.
Thành chủ thành Tử Phong trầm giọng nói:
- Chỉ dựa vào những người này, muốn tìm được hai con Hư Quỷ bên trong hai dãy núi đúng là không thực tế, huống chi chúng ta còn phải đề phòng Hư Quỷ đào tẩu.
- Cái này không được, cái kia cũng không được, tiếp tục chờ đợi không sợ phát sinh bất ngờ à?
Khuôn mặt của Tam vương tử đen lại.
Ngôn Băng cau mày, đang muốn nói gì đó thì từ xa vọng lại tiếng kêu to rõ của ma thú.
- Đó là thứ gì?
Đám người thành chủ thành Tử Phong đều biến sắc, vội vàng quay đầu nhìn về phía chân trời xa xa.
- Tới rồi.
Ngôn Băng lạnh nhạt mở miệng.
Tam vương tử ngạc nhiên, lên tiếng hỏi:
- Cái gì tới?
- Tất nhiên là thứ ngăn chặn cái miệng thối của ngươi tới.
Cổ Tư Mỹ bĩu môi giễu cợt nói.
Tam vương tử còn chưa có phát hoả thì đã nhìn thấy một bóng dáng màu vàng óng xông vào trong tầm mắt mọi người.
Tư lạp ~~~
Tia chớp màu vàng từ xa đến gần, chớp mắt đã tới gần Phong Thành, cũng khiến cho mọi người thấy rõ dáng vẻ của nó.
- Là ma thú phi hành!
Không biết là ai kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Ngôn Băng giơ tay lên ra hiệu:
- Ở chỗ này.
Kim Ô Thánh Quang lượn một vòng ở giữa không trung, sau đó rơi xuống đất.
…
- Phòng ngự!
Đám người Tam vương tử hoảng sợ thốt lên, cảnh giác nhìn chăm chú vào Kim Ô Thánh Quang và Thú Trấn Sơn ở trên lưng nó.
Lúc này Ngôn Băng lạnh nhạt lên tiếng:
- Không cần khẩn trương, đây là thú cưng của bệ hạ chúng ta.
Mọi người nghe vậy đều rất ngạc nhiên, thực lực của hai con ma thú này đều là Vương giai, thế mà lại là thú cưng của quốc vương vương quốc Huyền Vũ?
Kim Ô Thánh Quang cúi người, để cho Thú Trấn sơn trèo xuống lưng nó, men theo mùi vị đi tới trước mặt cô gái tóc tím.
Ngôn Băng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve cằm của Thú Trấn Sơn, dịu dàng nói:
- Vất vả rồi, để cho các ngươi phải chạy xa như vậy tới đây.
Hống hống hống ~~~
Thú Trấn Sơn gầm nhẹ một tiếng, nó cao gần trăm mét, lúc này lại giống như một đứa bé ngoan ngoãn.
Cô lỗ ~~~
Đám người Tam vương tử nuốt nước bọt, vốn cũng không dám đắc tội với Ngôn Băng, hiện tại càng giống như tôn tử, thậm chí không dám thở mạnh một cái.
- Thật ngoan.
Cổ Tư Mỹ vuốt ve bộ lông của Thú Trấn Sơn, miệng liên thanh khen ngợi.
Hống hống hống ~~~
Thú Trấn Sơn gầm nhẹ một tiếng, nó thích nhất là nghe người khác khen ngợi bản thân.
Ngôn Băng nhìn về phía đám người Tam vương tử, lạnh nhạt nói:
- Bây giờ có thể xuất phát rồi.
- Các hạ vẫn luôn chờ đợi bọn nó sao?
Tam vương tử hỏi.
- Nếu không thì còn thế nào?
Ngôn Băng liếc nhìn hắn, hơi nhún chân nhảy lên cao, rơi vào trên đầu Thú Trấn Sơn..
Cô lạnh lùng nói:
- Dẫn đường đi.
-....
Tam vương tử hít một hơi thật sâu, đè xuống sự bất mãn trong lòng, phất tay ra hiệu.
Mọi người rời khỏi ngoại ô thành Tử Phong, đi tới sơn mạch giao hội chữ thập.
Kim Ô Thánh Quang cất cánh bay lên cao, xoay quanh ở trên bầu trời vài vòng, phong toả khu vực không trung, tránh cho Hư Quỷ từ trên trời thoát đi.
Sắc trời dần dần tối xuống, chờ tới khi trời hoàn toàn tối thì mọi người mới vừa đi tới bên ngoài hai sơn mạch.
Ngôn Băng vỗ vỗ đầu của Thú Trấn Sơn, dịu dàng nói:
- Hẳn là bệ hạ đã nói cho ngươi biết nhiệm vụ của mình rồi, đi hỗ trợ phong tỏa sơn mạch đi.
Hống hống hống ~~~.
Thú Trấn Sơn gầm nhẹ một tiếng, cất bước đi tới sơn mạch, đồng thời phóng thích năng lực thiên phú.
Ông ~~~
Gợn sóng vô hình khuếch tán ra, bao trùm cả hai dãy sơn mạch, không khí bắt đầu ngưng kết, lá cây không nhúc nhích, gió cũng ngừng lại.
Ngôn Băng quan sát một hồi, nói:
- Phía đông và phía nam của hai dãy sơn mạch đều đã bị phong cấm, đồ vật trong sơn mạch không chạy ra được, hiện tại chuyện cần làm của chúng ta chính là bảo vệ phía tây và phía bắc của hai sơn mạch.
- Phong kín phía đông và phía nam hai sơn mạch?
Nghe được lời này, đám người Tam vương tử không khỏi hít hà một hơi.
- Các hạ không nói đùa chứ?
Giọng nói của thành chủ thành Tử Phong có chút tối nghĩa.
Cổ Tư Mỹ trợn trừng mắt, tức giận hỏi:
- Ngươi xem chị Ngôn Băng của ta giống như là người không biết nặng nhẹ sao?
-.....
Ngôn Băng hờ hững không lên tiếng.
Cô lạnh nhạt nói:
- Tóm lại Hư Quỷ không thể thoát khỏi phía đông và phía nam, nếu các ngươi còn không thủ được phía bắc và phía tây thì thật sự nên chờ vong quốc đi.
- Không thể nào, chút chuyện này chúng ta vẫn có thể làm được.
Khoé mắt của Tam vương tử giật một cái, không ngờ lại bị nghe đề nghị vong quốc lần nữa.
Ngôn Băng ra lệnh:
- Vậy bắt đầu hành động đi, trước khi những người khác đến thì chúng ta bảo vệ sơn mạch, đợi mọi người tập hợp đông đủ thì lại bắt đầu vào núi tìm kiếm Hư Quỷ.