Trước khi những cường giả của vương quốc Ai Nhĩ Văn đến đây, bọn họ không thích hợp vào núi đánh rắn động cỏ, hiện tại chỉ cần bảo đảm Hư Quỷ không có đào tẩu là tốt rồi.
- Ta biết rồi.
Tam vương tử bĩu môi.
Hiện tại Ngôn Băng có hai đại ma thú Vương Giai hỗ trợ, địa vị lại tăng vọt, trong lúc nhất thời quyền lên tiếng càng lớn hơn.
Thành chủ thành Tử Phong phất tay ra lệnh:
- Mọi người tản ra đi, trấn thủ ở bên ngoài sơn mạch, lưu ý toàn bộ động tĩnh khả nghi.
Tam vương tử trầm giọng nói:
- Ma Pháp Sư hệ Thổ lưu ý động tĩnh ở bên dưới, tránh cho Hư Quỷ từ dưới lòng đất rời đi.
- Vâng!
Các cường giả lên tiếng đáp lại.
Trời hoàn toàn tối đen, đêm nay không có ánh trăng, thậm chí đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.
Ông ~~~
Từng con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng bay lên trời, chiếu rọi cảnh vật xung quanh.
Ngôn Băng thu tay về, những con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng này đều được nuôi dưỡng ở trong hộp, có thể mang theo bên người.
- Thật thuận tiện.
Không ít Ma Pháp Sư thầm nghĩ.
Bình thường bọn họ đều là dùng Đá Ma Pháp hoặc là Đá Phát Sáng, độ toả sáng còn không bằng một phần mười của Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng loại bình thường nhất.
- Tất cả đều lên tinh thần, nghiêm túc canh gác.
Ngôn Băng nhắc nhở.
- Vâng!
Mọi người tinh thần phấn chấn đáp lại.
Những người này đều bị Thú Trấn Sơn và Kim Ô Thánh Quang dọa cho sợ hãi, lúc này thái độ đối với Ngôn Băng và Cổ Tư Mỹ đã trở nên cung kính hơn nhiều, sợ mình chọc giận các cô sẽ bị hai con ma thú Vương giai công kích.
Ngôn Băng nhìn chăm chú vào Thú Trấn Sơn, nó đã ghé vào một tảng đá gần đó ngủ say, Lĩnh Vực Phong Cấm vẫn còn.
- Cái này thật sự không thành vấn đề sao?
Cổ Tư Mỹ nhỏ giọng nói.
Ngôn Băng bình tĩnh đáp:
- Bệ hạ sắp xếp nó tới đây là có nắm chắc, không cần phải lo lắng.
- Cũng đúng, chủ lực lần này chính là người của vương quốc Ai Nhĩ Văn, chúng ta chỉ là phối hợp thôi.
Cổ Tư Mỹ gật đầu.
Cô ngáp một cái, dựa vào một thân cây trầm tĩnh lại.
Ngôn Băng liếc nhìn nữ nhân, cũng không trông cậy cô ấy có thể giúp được gì.
Vù vù vù ~~~
Gió đêm từ từ thổi vào bên trong dãy núi chưa bị phong cấm.
Buổi tối là thời điểm gian nan, nhất là xung quanh một mảnh tối đen như mực, giống như là tồn tại sinh linh không biết tên, khiến người ta càng thêm khó có thể an lòng.
Bầu trời thỉnh thoảng có điện quang màu vàng kim xẹt qua, là Kim Ô Thánh Quang đang lượn quanh tuần tra.
A cáp ~~~
Cổ Tư Mỹ ngáp một cái, dáng vẻ mơ màng buồn ngủ làm cho không ít người ghé mắt.
- Nếu ngươi dám ngủ thì ta sẽ treo ngược ngươi lên.
Ngôn Băng lên tiếng nhắc nhở.
- Không dám, không dám.
Cổ Tư Mỹ nghe vậy giật mình, tinh thần lập tức trở nên phấn chấn.
Ngôn Băng thu tầm mắt lại, nhìn về phía đám người thành chủ thành Tử Phong, không ít người bắt đầu lười biếng.
- Ai phân tâm thì ta để sấm sét bổ xuống kẻ đó.
Giọng nói lạnh lùng của Ngôn Băng vang lên.
Ầm ầm ~~~
Giống như là ứng với lời nói của nàng, trên bầu trời vang lên tiếng sấm, từng tia chớp màu vàng xẹt ngang qua bầu trời.
Mọi người đều lên tinh thần, cơ thể run nhè nhẹ, tóc gáy đều dựng thẳng lên.
Cô lỗ ~~~
Mọi người nuốt nước miếng, không hề dám phân tâm chút nào.
Ngôn Băng hài lòng gật đầu, chắp tay sau lưng an tĩnh đứng tại chỗ.
- Cô ta là ma quỷ à, còn đáng sợ hơn cả Hư Quỷ nữa.
Tam vương tử nuốt nước bọt chửi thầm một câu.
- Cô ta chính là ma quỷ.
Các Kỵ Sĩ gật đầu phụ hoạ.
Ầm ầm ầm ~~~
Tia chớp màu vàng trên bầu trời chợt loé lên, chỉ còn cách đỉnh đầu Tam vương tử hai mươi mấy mét.
-.....
Tim của Tam vương tử ngừng đập một nhịp, tóc tai dựng đứng, run rẩy đứng yên, không còn dám chửi thầm nữa.
Ngôn Băng liếc nhìn đám người Tam vương tử, cô còn rất thích cách xưng hô ma quỷ kia.
So với việc bị những người này yêu mến thì cô càng muốn bị bọn họ sợ hãi, đây là biểu hiện của sự mạnh mẽ.
Sột soạt sột soạt ~~~
Thú Trấn Sơn ngủ rất say, tiếng ngáy vang vọng núi rừng.
- Nó ngáy to như vậy, sẽ không ầm ĩ đến Hư Quỷ sao?
Thành chủ thành Tử Phong không khỏi thắc mắc.
- Hẳn là không có.
Khóe miệng của Tam vương tử co giật.
Mỗi lần Thú Trấn Sơn hô hấp đều khiến cây cối lay động kịch liệt, điều này làm cho đêm tối không còn yên tĩnh nữa.
- Đúng là có chút lớn.
Ngôn Băng nói thầm một tiếng.
Cổ Tư Mỹ nhếch miệng:
- Mặc kệ nó, nếu có thể làm ầm ĩ đến nỗi khiến Hư Quỷ đi ra, vậy thì càng dễ giải quyết.
- Đông đông đông ~~~
Tiếng chuông du dương vang lên, Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ tỏa sáng, vương quốc Huyền Vũ dần dần tiến vào trạng thái ban ngày.
- Cuối cùng cũng làm xong.
Trong thư phòng, Mục Lương buông bút, cả đêm không ngủ mới thay đổi xong ma pháp trận cần dùng cho Hệ Thống Thao Tác Ma Pháp.
- Phù ~~~
Anh thở ra một hơi, nhìn hình ảnh bản thảo và giấy vụn đầy bàn có loại cảm giác thành tựu không rõ tên, toàn bộ nỗ lực đều là đáng giá.
Mục Lương nhìn thành phẩm ma pháp trận cuối cùng, cảm thán nói:
- Hệ Thống Thao Tác Ma Pháp ít nhất cần hai mươi ma pháp trận Thánh giai mới có thể hợp thành.
- Sao mới sáng sớm ngươi lại than thở thế?
Giọng nói ưu nhã vang lên.
Nguyệt Thấm Lan bước ra phòng nghỉ ngơi trong thư phòng.
- Chỉ là cảm thán thôi, không có than thở.
Mục Lương nói xong liền đi lên trước, sửa sang lại tóc mái cho cô gái ưu nhã.
Khuôn mặt của Nguyệt Thấm Lan lộ vẻ hồng hào, liếc nhìn mặt bàn rối loạn, hờn dỗi hỏi:
- Ngươi suốt đêm không ngủ, cảm thán cái gì?
Mục Lương chậm rãi giải thích:
- Cảm thán ta chưa từng gặp phải quá trình nào gian nan như vậy.
Bàn tay thon dài của Nguyệt Thấm Lan đặt lên vai anh, dịu dàng nói:
- Từ từ rồi sẽ tới thôi, trước kia không có máy móc Ma Huyễn Thủ thì mọi người cũng có thể sống rất thoải mái mà, ngươi đừng quá gấp gáp.
Mục Lương dịu dàng nói:
- Ta biết, nhưng nếu có thể sáng tạo ra máy móc Ma Huyễn Thủ, lại mở rộng nó ra bên ngoài, như vậy lực ảnh hưởng của vương quốc Huyền Vũ ở hai đại lục sẽ lên đến đỉnh cao mới.
Với trình độ phức tạp của Hệ Thống Thao Tác Ma Pháp, hiện nay ngoại trừ Mục Lương thì không ai có thể sáng tạo ra được, chớ đừng nhắc tới những ma pháp đồng dạng phức tạp khác như điện thoại di động.
Mục Lương dự định là dùng nửa năm đến hai năm để tạo ra máy móc Ma Huyễn Thủ, còn về việc có thể thành công hay không, lúc này trong lòng anh cũng không có bao nhiêu nắm chắc.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Bây giờ, vương quốc Huyền Vũ đã đủ lớn mạnh rồi, so với bất luận vương quốc nào thì đều mạnh mẽ hơn, lực ảnh hưởng đã xếp hạng nhất.
Mục Lương nhếch miệng cười, nói:
- Như vậy vẫn còn chưa đủ, không thể thoả mãn hiện tại, phải nghiền ép bọn họ mới được.
- Vậy được rồi, nhưng ngươi đừng để mình chịu áp lực quá lớn.
Nguyệt Thấm Lan vỗ vỗ bả vai của Mục Lương, đáy mắt hiện lên một tia đau lòng.