Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 580 - Chương 3226 - Buổi Tối Muốn Làm Việc Xấu Cũng Không Được

Chương 3226 - Buổi Tối Muốn Làm Việc Xấu Cũng Không Được
Chương 3226 - Buổi Tối Muốn Làm Việc Xấu Cũng Không Được

Cô vốn tưởng rằng giải quyết xong Hư Tộc thì Mục Lương sẽ nhẹ nhàng hơn, hiện tại xem ra còn bận rộn hơn trước, chỉ là áp lực trên vai nhẹ đi một chút mà thôi.

Mục Lương mỉm cười, vươn tay xoa gương mặt của cô gái ưu nhã, bình thản nói:

- Ngươi xem ta giống như là người có áp lực sao?

Nguyệt Thấm Lan bị chọc cười, giơ tay đánh rớt đôi tay không an phận của nam nhân, giận trách:

- Đúng vậy, ngươi không có áp lực, chờ Hồ Tiên sinh em bé, sau khi làm cha, ta xem ngươi có áp lực hay không.

- Đến lúc đó rồi hãy nói.

Mục Lương cười một tiếng.

Hắn nhìn về phía bụng của Nguyệt Thấm Lan, ôn hoà nói:

- Có lẽ không lâu sau thì ta sẽ có đứa bé thứ hai.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt với Mục Lương, giận dỗi nói:

- Nào có nhanh như vậy chứ.

- Thuận theo tự nhiên thôi.

Mục Lương cười nhún vai.

Nguyệt Thấm Lan nhìn văn kiện trên bàn rồi hơi nâng cằm ra hiệu, ưu nhã nói:

- Ta đi rửa mặt, ngươi thu văn kiện hữu dụng, còn lại để cho mấy người Tiểu Tử tới thu dọn.

- Tốt.

Mục Lương đáp một tiếng.

Sau khi Nguyệt Thấm Lan rời đi không lâu, Tiểu Tử gõ cửa thư phòng.

- Bệ hạ, ta vào được không?

Giọng nói trong trẻo của Tiểu Tử vang lên.

- Vào đi.

Mục Lương thuận miệng đáp một tiếng.

Cọt kẹt ~~~

Cửa thư phòng bị đẩy ra.

Tiểu Tử mang theo dụng cụ dọn dẹp đi vào thư phòng, ngoan ngoãn nói:

- Bệ hạ, ta tới sửa sang lại thư phòng.

- Ừ, ngươi làm đi.

Mục Lương ngáp một cái, nhức đầu đi vào phòng tắm.

Rào rào ~~~

Tiếng nước vang lên, tiểu hầu gái nhanh chóng bắt tay dọn dẹp thư phòng, sửa sang lại văn kiện chồng chất trên bàn, cái nào không cần dùng thì cất vào trong rương rồi gửi vào Thiên Điện, để tránh sau này cần dùng đến thì lại phải đi tìm tốn thời gian.

Đợi Mục Lương tắm rửa xong đi ra thì thư phòng đã khôi phục dáng vẻ chỉnh tề và sạch sẽ.

Trước khi rời đi, Tiểu Tử đi vào phòng tắm, mang đi quần áo mà Mục Lương đổi lại.

- Bệ hạ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.

Trước khi rời đi, cô nhắc nhở một câu.

- Ta biết rồi.

Mục Lương gật đầu đáp lại.

Hắn nhìn trong gương, cơ thể cường tráng kết hợp với mắt kính gọng vàng sẽ rất đẹp mắt.

Nghĩ đến đây, Mục Lương dùng tài liệu trong không gian tuỳ thân chế tạo ra một bộ kính gọng vàng, mang lên trên mặt có cảm giác nho nhã.

- Cũng không tệ lắm.

Khoé môi của Mục Lương cong lên, xoay người rời khỏi thư phòng.

Hắn vừa đi vào nhà ăn thì lập tức đối diện với ánh mắt kinh ngạc của các cô gái.

- Có chuyện gì vậy?

Mục Lương hơi nhướng mày.

Đôi mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên sáng ngời, quyến rũ hỏi:

- Sao ngươi lại đeo kính thế?

- Muốn thay đổi phong cách một chút, như vậy được không?

Mục Lương ôn hoà hỏi.

Hồ Tiên cười khanh khách, ra hiệu nói:

- Thật đẹp, ngươi không phát hiện tất cả mọi người đều xem đến ngây người sao?

Các cô gái nghe vậy mới hồi phục tinh thần, từng khuôn mặt xinh đẹp đều có chút ửng hồng.

Hồ Tiên vuốt ve bụng của mình, khuôn mặt lộ ra thần sắc đáng tiếc, buổi tối muốn làm việc xấu cũng không được.

- Rất đẹp.

Ly Nguyệt nghiêm mặt lên tiếng.

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan chớp chớp, ưu nhã nói:

- Rất mới lạ, trước đây chưa thấy qua dáng vẻ này của ngươi.

Hồ Tiên cười quyến rũ nói:

- Mục Lương, ngươi rất thích hợp đeo kính, nhìn càng thêm mê người.

Mục Lương cười một tiếng, được khen ngợi nhiều như vậy khiến hắn có chút ngượng ngùng.

- Mau ngồi xuống ăn điểm tâm đi.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói.

Mục Lương ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức bữa sáng hôm nay.

Tuy hắn có thể mấy tháng không ăn không uống, nhưng ăn món ngon vẫn là một loại hưởng thụ, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì hắn sẽ luôn duy trì một ngày ba bữa.

Bây giờ không hưởng thụ, chẳng lẽ chờ chết đi mới hưởng thụ?

Mễ Nặc mềm mại hỏi:

- Mục Lương, hôm nay ngươi có bận rộn gì không?

Nghe được lời này, Ly Nguyệt trả lời thay hắn:

- Nữ vương của vương quốc Lục Phong đến, Mục Lương muốn gặp cô ta.

- Nữ vương vương quốc Lục Phong tìm Mục Lương làm gì?

Khuôn mặt của Mễ Nặc đầy vẻ tò mò.

Ánh mắt của Mục Lương loé lên, bình thản nói:

- Bàn luận về việc hợp tác Trại Chăn Nuôi, chỉ là ta không ngờ cô ấy sẽ đích thân tới đây.

Vương quốc Lục Phong là địa phương ban đầu mà hắn chọn xây dựng Trại Chăn Nuôi mới.

- Thì ra là như vậy.

Mễ Nặc ngây thơ gật đầu.

Mục Lương nhấp một miếng cháo thịt, ôn hoà hỏi:

- Đúng rồi, tình hình bên vương quốc Ai Nhĩ Văn như thế nào?

Ly Nguyệt ôn hoà đáp:

- Thú Trấn Sơn đã đến đó, hiện tại chỉ cần chờ cường giả vương quốc Ai Nhĩ Văn đến đông đủ là có thể bắt đầu lục soát trong núi.

Ngải Lỵ Na thanh thúy nói:

- Chắc là sẽ có tin tức tốt truyền về nhanh thôi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, nói:

- Ngôn Băng làm việc ta yên tâm, chỉ cần đám người vương thất Ai Nhĩ Văn không kéo chân sau là được.

Ly Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Chỉ sợ vương thất Ai Nhĩ Văn không để bụng, làm cho tình thế trở nên nghiêm trọng hơn.

- Nếu như tạo thành hậu quả nghiêm trọng, vậy bọn họ sẽ phải trả giá thật lớn.

Đôi mắt của Mục Lương loé lên tia sáng lạnh lẽo.

Bên ngoài nhà ăn, Ba Phù cao giọng thông báo:

- Bệ hạ, nữ vương của vương quốc Lục Phong tới.

- Tới nhanh như vậy sao, bữa sáng còn chưa kết thúc đâu.

Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày.

Mục Lương bình thản nói:

- Vậy mang cô ấy đến phòng tiếp khách trước đi.

- Vâng.

Ba Phù đáp một tiếng, xoay người rời khỏi chính sảnh.

Ba Phù giơ tay ra hiệu, chỉ dẫn nữ vương vương quốc Lục Phong và Đại Tế Ty đi vào phòng tiếp khách.

Cô thanh thúy nói:

- Hai vị, trước tiên hãy nghỉ ngơi ở phòng tiếp khách một chút, bệ hạ của chúng ta vẫn còn đang bận, sau đó sẽ lập tức qua đây.

- Được.

Bích Sa gật đầu một cái.

Tuy là cô mới tròn mười bảy tuổi nhưng cũng đã là nữ vương của vương quốc Lục Phong, tính toán thời gian thì chỉ vừa mới ngồi lên vương vị này được hai tháng.

Vị tân nữ vương này cao chưa tới một mét bảy, trên mặt còn mang theo một chút non nớt và ngây ngô, cô có một đôi mắt đẹp như ngọc bích, chỉ là đáy mắt luôn luôn mang theo một chút sầu lo.

Mái tóc dài màu xanh lục của cô buộc ở sau đầu, có cảm giác như cố ý ăn mặc theo phong cách trưởng thành, đôi môi hồng lúc nào cũng mím chặt không nói một lời.

So sánh với sự non nớt của Bích Sa thì Đại Tế Ty muốn chín chắn hơn rất nhiều.

Đại Tế Ty là một lão bà hơn tám mươi tuổi, nếp nhăn trên mặt tầng tầng lớp lớp, híp mắt lại khiến người ta có một loại cảm giác hung ác nham hiểm.

Lưng của cô ta có chút còng, tay cầm một cây trượng gỗ, trên người mặc áo da thú rộng rãi, mặt trên còn có thật nhiều đồ văn thần bí, trên cổ còn treo một chuỗi vòng cổ làm bằng răng nanh ma thú chế thành.

Bình Luận (0)
Comment