Đại Tế Ty liếc nhìn Ba Phù, giọng nói khàn khàn:
- Đừng để chúng ta phải chờ quá lâu.
Ngón tay của Ba Phù giật giật, nét mặt vẫn hiện ra ý cười như trước:
- Nếu các hạ không vội thì có thể trở về trước.
- Ngươi...
Đại Tế Ty còn muốn nói điều gì đó thì lại bị Bích Sa cắt đứt.
Cô nghiêm mặt nhắc nhở:
- Đại Tế Ty, không được thất lễ.
- Tốt, nữ vương bệ hạ.
Đại Tế Ty ngoài cười nhưng trong không cười đáp.
Bích sa mấp máy môi, không nói gì nữa, cất bước đi vào phòng tiếp khách ngồi xuống.
Đáy mắt của Đại Tế Ty loé lên hàn quang, cô đi theo Bích Sa vốn là vì giám thị đối phương làm ra hành động bất ngờ, đã là con rối thì không nên có suy nghĩ.
Sau khi Bích Sa ngồi xuống, đôi mắt vẫn luôn nhìn dưới sàn, lần này cô tới vương quốc Huyền Vũ chính là tìm kiếm một cơ hội, một cơ hội có thể thoát khỏi thân phận con rối, nếu như không phải lấy danh nghĩa nói chuyện hợp tác thì cô còn lâu mới có thể rời khỏi vương cung vương quốc Lục Phong.
Hợp tác với vương quốc Huyền Vũ sẽ liên quan tới lợi ích cực lớn, bởi vì hạn chế nhiều mặt nên cô mới có thể tự mình tới nói chuyện hợp tác.
Bích Sa biết Đại Tế Ty tới đây là để giám thị mình, cũng biết bản thân là con rối, nếu bây giờ không nắm lấy cơ hội này thì cô không có cách nào trở mình được.
- Mời hai vị uống trà.
Ba Phù bưng trà nóng và mâm đựng trái cây tới.
- Cảm ơn.
Bích Sa lễ phép nói cảm ơn.
Đại Tế Ty nhìn về phía thiếu nữ, nói với giọng điệu âm hiểm:
- Ngươi là nữ vương, thế mà lại nói cảm ơn với một thị nữ?
Bích Sa nhíu mày, áy náy liếc nhìn tiểu hầu gái.
Đại Tế Ty tiếp tục nói:
- Nhớ kỹ thân phận của ngươi, không được làm mất mặt vương quốc Lục Phong.
Trên mặt Ba Phù không có nụ cười, dời toàn bộ ly trà, mâm trái cây và bánh ngọt trước mặt Đại Tế Ti sang thiếu nữ bên cạnh.
Thấy vậy, lông mày của Đại Tế Ty lập tức nhíu lại, ngước mắt nhìn chằm chằm vào tiểu hầu gái.
Ba Phù không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Nếu các hạ khinh thường ta, vậy hẳn là trà và bánh ngọt ta bưng tới ngươi cũng sẽ không thích, vậy thì đừng ăn.
Cô là hầu gái thiếp thân của Mục Lương, địa vị của bản thân đối với bên ngoài không giống với hầu gái bình thường, há có thể để người ta ức hiếp, đó là làm Mục Lương cũng như vương quốc Huyền Vũ mất mặt.
- Rất ngon.
Bích Sa nhấp một ngụm trà nóng, đôi mắt màu xanh biếc sáng lên, khen ngợi từ trong thâm tâm.
Da mặt của Đại Tế Ty run lên, siết chặt mộc trượng.
Giọng nói của cô lạnh như băng:
- Ngươi chỉ là một hầu gái nhỏ nhoi, dám bất kính với khách quý như vậy, ta phải thay Huyền Vũ bệ hạ quản giáo ngươi mới được.
- Dừng tay.
Bích Sa lạnh lùng a một tiếng, giơ tay ngăn cản bàn tay đang nâng lên của Đại Tế Ty.
Cô không muốn bị Đại Tế Ty quấy rối lần hợp tác này, đây chính là cơ hội trở mình duy nhất của nàng.
Khuôn mặt của Đại Tế Ty lộ vẻ âm lãnh, cô ta cười một tiếng, hỏi:
- Bệ hạ, ta bị làm nhục, không nên dạy dỗ cô ta sao?
Bích Sa lạnh lùng nói:
- Ta là nữ vương của vương quốc Lục Phong, cũng chính là nữ vương của ngươi, mệnh lệnh của ta mà ngươi cũng không nghe, vậy còn không bằng hiện tại ngươi trở về đi.
Đại Tế Ty giận quá hoá cười, hít một hơi thật sâu rồi liên tục gật đầu, nói với giọng điệu âm lãnh:
- Được, được lắm, không sai, ngươi mới là nữ vương.
- Biết thì câm miệng của ngươi lại.
Bích Sa ra lệnh.
-....
Đại Tế Ty nắm mộc trượng nổi gân xanh, có thể thấy được trong lòng cô phẫn nộ đến mức nào.
Cô đè nén sự phẫn nộ trong lòng xuống, ánh mắt càng thêm âm lãnh, ánh mắt nhìn về phía Ba Phù giống như là đang nhìn người chết.
Ba Phù không sợ hãi, nhìn thẳng vào hai mắt của Đại Tế Ty, cô ở bên trong cung điện, làm sao lại sợ một người bên ngoài đe doạ chứ, phải biết rằng Mục Lương và những người khác đều ở đây.
Cô tin tưởng, chỉ cần Đại Tế Ty dám ra tay thì người chết sau đó tuyệt đối sẽ không phải là nàng.
Bích Sa thưởng thức bánh ngọt và uống trà nóng, nhìn bề ngoài rất bình tĩnh, kì thực trong lòng có chút hoảng sợ, tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Khoé mắt của cô liếc qua lối vào phòng tiếp khách, chờ mong Mục Lương xuất hiện.
Đại Tế Ty ngồi không, chóp mũi lượn lờ hương vị của bánh ngọt, càng oán hận tiểu hầu gái sâu hơn.
Theo thời gian trôi qua, trong lòng Bích Sa càng thêm căng thẳng, cảm giác bánh ngọt ngon miệng cũng trở nên vô vị, giống như là đang nhai sáp.
Nếu giải quyết xong khốn cảnh, cô lại ăn một bàn bánh ngọt sẽ cảm thấy đây là thức ăn ngon nhất thế gian.
Hoa lạp lạp ~~~
Ba Phù rót đầy ly nước trà cho Bích Sa, sau đó lại bưng tới một khay bánh ngọt khác.
Cô đã đợi nửa giờ, ngay cả giọng nói của Mục Lương cũng không nghe được, chớ đừng nhắc tới nhìn thấy bóng dáng.
Vẻ sốt ruột trên mặt Đại Tế Ty càng hiện ra rõ ràng, ngón tay vuốt ve mộc trượng.
Ba Phù vẫn bình chân như vại, ly không thì đổ thêm trà, mâm trái cây không có thì thêm, toàn thân lộ ra vẻ đừng hỏi ta, ta không biết gì cả.
Bích Sa nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, dịu dàng hỏi:
- Có thể giúp ta đi hỏi bệ hạ của các ngươi khi nào làm xong không?
Cô còn quá trẻ, áp lực trên vai quá lớn.
Đôi mắt của Ba Phù chớp chớp, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại:
- Đương nhiên là được.
Cô bỏ lại một câu rồi xoay người rời khỏi phòng tiếp khách.
Trong nhà ăn.
Đám người Mục Lương mới ăn xong bữa sáng, đang trò chuyện về vương quốc Lục Phong.
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Trong cuộc tranh đấu giữa các phe phái, phe của Bích Sa chiến thắng, cô ta bị đẩy ra làm con rối, cũng là ứng cử viên có thân phận phù hợp nhất.
Bích Sa có cha là vương thất quý tộc, sau khi quốc vương chết, dưới gối không có con nối dõi nên cha của Bích Sa thuận thế kế thừa ngôi vị, đáng tiếc là hắn chết trong tranh đấu phe phái, chỉ có thể làm Bích Sa thượng vị.
- Cũng là một nữ nhân đáng thương.
Nguyệt Thấm Lan cảm thán nói.
Ly Nguyệt tiếp tục nói:
- Hiện tại người cầm quyền ở vương quốc Lục Phong là Đại Tế Ty, Đại Công Tước và Kỵ Sĩ Trưởng, ba bên đạt thành hiệp nghị, cùng nhau chấp chưởng vương quốc Lục Phong.
- Đại Tế Ty có một đám thuộc hạ Ma Pháp Sư, Kỵ Sĩ Trưởng nắm trong tay tất cả Kỵ Sĩ vương thất, Đại Công Tước thì nắm giữ lượng lớn tài phú của vương quốc Lục Phong, có năm thương hội lớn dưới danh nghĩa của hắn, dùng phú khả địch quốc để hình dung cũng không hề quá đáng.
- Thú vị đấy, Đại Công Tước này thật sự rất giàu có.
Ánh mắt của Hồ Tiên loé sáng, đối phương và vương quốc Huyền Vũ tạm thời không có quan hệ hợp tác buôn bán.
- Bệ hạ, khách mời có chút không đợi được.
Ba Phù từ ngoài nhà ăn ló đầu vào.
- Ta biết rồi.
Mục Lương thuận miệng lên tiếng.