Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 582 - Chương 3228 - Hay Là Giết Hết Toàn Bộ Bọn Họ? (1)

Chương 3228 - Hay Là Giết Hết Toàn Bộ Bọn Họ? (1)
Chương 3228 - Hay Là Giết Hết Toàn Bộ Bọn Họ? (1)

Đại Tế Ty quét mắt nhìn cửa phòng tiếp khách, nói với giọng âm lãnh:

- Chờ quốc vương vương quốc Huyền Vũ tới, cái gì nên nói và cái gì không nên nói, hy vọng bệ hạ biết.

Ánh mắt của Bích Sa lóe lên, một tiếng bệ hạ này nghe vào trong tai thật là châm chọc đến tột cùng, cô mím môi không nói chuyện.

- Bệ hạ?

Ánh mắt của Đại Tế Ty trở nên rét lạnh.

Bích Sa nói với giọng điệu lạnh lùng:

- Không cần ngươi dạy ta cách làm việc.

Đại Tế Ty híp mắt lại, lửa giận trong lòng sắp không thể đè ép được, con rối mà bọn họ đưa lên muốn thoát khỏi khống chế, đó là chuyện cô tuyệt đối không cho phép.

Cô còn muốn nói điều gì, bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng bước chân của nhiều người.

Đại Tế Ty nắm chặt mộc trượng nhìn chằm chằm Bích Sa, lạnh giọng đe doạ:

- Nhớ kỹ lời nói của ta, trừ phi ngươi muốn chết.

Bích Sa mím môi, vẫn không hề đáp lại, điều này làm cho sắc mặt của lão bà trầm xuống.

Cộp cộp cộp ~~~.

Tiếng bước chân tới gần, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đi vào phòng tiếp khách, phía sau còn có hai người Ly Nguyệt và Diêu Nhi.

Ngay khi Mục Lương xuất hiện, đôi mắt ngọc bích của cô sáng lên, nhìn chằm chằm nam nhân không chớp mắt.

- Bái kiến Huyền Vũ bệ hạ.

Bích Sa đứng dậy.

Đại Tế Ty vốn không muốn đứng dậy hành lễ, nhưng thấy thiếu nữ đã đứng dậy, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đứng lên.

Mục Lương ngồi xuống chủ vị, bình thản nói:

- Để hai vị đợi lâu rồi.

Đại Tế Ty xót xa mở miệng:

- Bệ hạ muốn quản lý một vương quốc lớn như vậy, có chút vội vàng cũng là bình thường thôi, chỉ là bệ hạ của chúng ta cũng rất bận rộn.

Bích Sa cau mày, không ngờ Đại Tế Ty sẽ mở miệng giành lời trước.

Nguyệt Thấm Lan nhíu mày nhìn về phía Đại Tế Ty, thanh lãnh hỏi:

- Bệ hạ các ngươi còn chưa nói chuyện, ngươi chen miệng vào làm gì?

Đại Tế Ty híp mắt lại, nói với giọng điệu đông cứng:

- Ta chỉ là nói thay bệ hạ của chúng ta mà thôi.

- Ta thấy bệ hạ của các ngươi cũng có cái miệng, không cần ngươi làm chủ, giọng nói ồn ào đến tai bệ hạ của chúng ta.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Sau khi nghe được chuyện mà Bích Sa tao ngộ, trong lòng không hề có hảo cảm với Đại Tế Ty.

Khoé môi của Mục Lương không khỏi nhếch lên, Nguyệt Thấm Lan buông lời ác độc thật sự khiến người ta rất thích.

Hắn lạnh lùng liếc nhìn Đại Tế Ty, lập tức làm cho đối phương như rớt vào hầm băng, miệng run rẩy không dám hừ ra một tiếng.

Lúc này Mục Lương mới chuyển sang nhìn thẳng Bích Sa, hỏi:

- Bà lão này là ai?

- Huyền Vũ bệ hạ, cô là Đại Tế Ty của chúng ta ở vương quốc Lục Phong.

Bích Sa giới thiệu.

- Lời nói của cô ta có thể đại biểu cho ý tứ của ngươi sao?

Mục Lương lại hỏi.

Bích Sa lắc đầu, nói với giọng điệu đầy kiên định:

- Không thể, ta mới là quốc vương của vương quốc Lục Phong, cô ta chỉ là thuộc hạ mà thôi.

Lúc này cô rất muốn ngẩng đầu lên trời hô to một tiếng để diễn tả sự sảng khoái trong lòng.

Đại Tế Ty trợn mắt nhìn, trong lòng mơ hồ có loại cảm giác tình thế muốn thoát ly khỏi khống chế của mình.

Mục Lương thản nhiên nói:

- Nếu không thể đại biểu vương quốc Lục Phong, cũng không thể đại biểu ý của ngươi, vậy thì cô ta đừng nói nữa.

Hắn muốn lấy được tài nguyên đất đai của vương quốc Lục Phong với giá thấp nhất, dùng để xây dựng Trại Chăn Nuôi mới.

Một thiếu nữ mười bảy tuổi vừa mới lên chức nữ vương và Đại Tế Ty đa mưu túc trí, đàm phán với ai có tỷ lệ thành công khá lớn, đây là chuyện rõ rành rành, cho nên Đại Tế Ty tốt nhất là ngậm miệng lại.

-Vâng.

Bích Sa gật đầu, cảm giác khẩn trương trong lòng giảm đi một chút.

Đại Tế Ty nghiến răng nghiến lợi, vừa định nói chuyện thì cảm giác bản thân bị người khác khoá chặt, trong lòng có dự cảm, nếu mình nói thêm một chữ thì kết cục sẽ rất thê thảm.

Cô không thể làm gì khác hơn là cắn răng im lặng, siết chặt tay nhìn chằm chằm Bích Sa, hy vọng cô ta nhớ rõ lời cảnh cáo của mình.

Mục Lương hài lòng gật đầu, bình tĩnh nói:

- Hiện tại ta vẫn còn có chút bất ngờ, không ngờ Bích Sa các hạ lại sẽ đích thân tới nói chuyện hợp tác.

- Ta rất coi trọng việc hợp tác lần này, tự nhiên phải đích thân đến mới yên tâm.

Bích Sa nói với giọng điệu nghiêm túc.

Ánh mắt của Mục Lương loé lên, bình thản nói:

- Lần hợp tác này chủ yếu là thuê đất của vương quốc, dùng để xây dựng Trại Chăn Nuôi.

- Ta hiểu rõ.

Bích Sa gật đầu.

Mục Lương mỉm cười nói:

- Vương hậu, ngươi nói đi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu, mở cuốn sổ ra rồi nói:

- Đất chúng ta muốn thuê là cả bình nguyên Khải Tát, còn bao gồm ba dãy núi xung quanh bình nguyên, hai cái hoàng hà.

Sắc mặt của Bích Sa trở nên nghiêm túc, khu vực mà cô gái ưu nhã nói đã chiếm một phần hai mươi vương quốc Lục Phong.

- Trong lúc thuê, cấm những người khác tiến vào khu vực đó.

Nguyệt Thấm Lan tiếp tục nói:

- Đồng thời bên ta cũng sẽ phái binh lính đóng quân ở bên trong Trại Chăn Nuôi, nếu người khác tự tiện xông vào đó, rất có khả năng phải bỏ mạng.

Bích Sa nhướng mày, nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Khu vực lớn như vậy, ta rất khó bảo đảm việc dân cư lưu động.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Các hạ chỉ cần ban bố pháp lệnh rồi thông báo cho dân chúng trong vương quốc biết là tốt rồi, những chuyện khác thì để chúng ta giải quyết.

- Tốt.

Bích Sa chậm rãi gật đầu.

Cô ngước mắt hỏi:

- Các ngươi dự tính thuê bao lâu?

- Tám mươi năm.

Mục Lương lạnh nhạt mở miệng.

- Tám mươi năm...

Ánh mắt của Bích Sa lóe lên, rơi vào trầm tư.

Cô ngước mắt lên, gằn từng chữ:

- Có thể.

Đại Tế Ty trợn tròn mắt, làm sao toàn là đơn phương đáp ứng điều kiện, chẳng lẽ cô ta không định đề ra điều kiện nào sao?

Lúc này cô ước gì có thể xé rách miệng thiếu nữ, muốn thay cô nói chuyện.

Miệng lúc mở lúc đóng một hồi, cứ như vậy mà cho bên ngoài thuê một phần hai mươi đất đai của vương quốc Lục Phong tận tám mươi năm, cái này sẽ tạo thành ảnh hưởng bao lớn, chẳng lẽ cô ta không biết sao?

Bích Sa hỏi:

- Huyền Vũ bệ hạ còn có yêu cầu gì không?

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Trong vòng một tháng, khiến cho người trong vùng bình nguyên Khải Tát dời đi chỗ khác.

Hắn muốn xây dựng Trại Chăn Nuôi ở bình nguyên Khải Tát, nuôi dưỡng ma thú đều không phải là ma thú bình thường, nếu có dân chúng bình thường ở đó, kết cục chỉ có một con đường chết.

- Một tháng à, thời gian có chút gấp gáp.

Bích Sa lại nhíu mày lần nữa.

Mục Lương lắc đầu, bình tĩnh nói:

- Một tháng là đủ rồi.

- Vậy được rồi.

Bích Sa hít một hơi thật sâu, gật đầu đáp ứng.

Cô nghĩ đến cái gì đó, lại nói:

- Ta cũng hy vọng các hạ có thể bảo đảm trong lúc thuê, vật nuôi bên trong trại sẽ không xổng chuồng chạy ra ngoài, từ đó thương tổn đến con dân của ta.

Mục Lương thản nhiên nói:

- Đương nhiên, ta sẽ ngăn chặn loại hiện tượng này xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment