Mục Lương ôn hoà nói:
- Vương hậu, ngươi đi viết một phần hợp đồng, những gì vừa bàn đều viết vào trong.
- Tốt.
Nguyệt Thấm Lan mỉm cười đáp lại.
Ly Nguyệt lấy ra giấy bút rồi đặt trước mặt cô gái ưu nhã.
Xẹt xẹt xẹt ~~~
Nguyệt Thấm Lan cầm bút bắt đầu soạn thảo hợp đồng, tốc độ viết rất lưu loát.
Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân vang lên, Tân Tây theo Diêu Nhi đi vào phòng tiếp khách.
Diêu Nhi cung kính nói:
- Bệ hạ, Tân Tây nãi nãi đã đến.
Tân Tây đã biết chuyện đã xảy ra thông qua Diêu Nhi, sau khi tiến vào phòng tiếp khách, lực chú ý rơi vào Bích Sa, ánh mắt mang theo tia quan sát.
Bích Sa cũng đang quan sát Tân Tây, ánh mắt mang theo thần sắc tò mò.
Mục Lương bình thản nói:
- Giới thiệu một chút, vị này chính là nữ vương của vương quốc Lục Phong, tương lai ngươi sẽ phụ tá cô ấy ngồi vững vị trí nữ vương.
Tân Tây nhướng mày, chậm rãi nói:
- Bệ hạ, ngài biết ta cần cái gì rồi đấy.
- Yên tâm, ta sẽ gọi người định kỳ đưa rượu qua cho ngươi.
Mục Lương bình thản trả lời.
Dù sao thì cũng phải cho thuộc hạ công việc để làm, không thể cả ngày nghĩ uống rượu đi dạo được.
- Vậy được rồi.
Tân Tây gật đầu đáp ứng.
Ánh mắt của Bích Toa loé lên, nhớ kỹ sở thích của lão bà.
Mục Lương nhìn về phía thiếu nữ, giới thiệu:
- Tân Tây là cường giả Thánh giai, còn lại không cần ta phải nhiều lời.
- Cường giả Thánh giai!
Vừa nghe được lời này, Bích Sa và Đại Tế Ty đồng thời hít hà một hơi, có điều người phía trước là kinh ngạc và vui mừng, mà người phía sau lại là kinh hãi và tuyệt vọng.
- Cường giả Thánh giai….
Cơ thể của Đại Tế Ty chao đảo, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, hoá ra đây chính là thực lực tuyệt đối mà Mục Lương nhắc tới.
Đối phương là cường giả Thánh giai, cô muốn phản kháng như thế nào đây?
Bích Sa nhìn về phía Tân Tây, cung kính hành lễ:
- Gặp qua Tân Tây đại nhân.
Tân Tây lạnh nhạt nói:
- Lời tục tĩu phải nói trước, ta sẽ giúp ngươi ngồi vào vị trí nữ vương, nhưng nếu ngươi làm ra một ít chuyện mất trí thì ta sẽ không giúp ngươi.
- Vâng, ta hiểu rõ.
Bích Sa cung kính gật đầu.
- Ừm.
Tân Tây hài lòng gật đầu.
Cô nhìn về phía Đại Tế Ty, ánh mắt mang theo tia quan sát, hỏi:
- Còn vị này thì sao, có cần ta thay ngươi giết không?
- ….
Cơ thể của Đại Tế Ty run lên, sắc mặt trắng bệch như giấy.
- Không cần, ta sẽ an bài tốt.
Bích Sa lắc đầu.
- Ừm.
Tân Tây bình tĩnh thu hồi ánh mắt, điều này làm cho Đại Tế Ty khẽ thở phào một hơi.
…
Bích Sa nhìn nam nhân ngồi ở vị trí chủ toạ, đáy mắt hiện lên tia sùng bái, cô cũng muốn trở thành quốc vương như vậy.
Mục Lương nhìn lại đôi mắt đẹp của thiếu nữ, bình tĩnh nhắc nhở:
- Nhớ kỹ, ngươi chỉ có thời gian một tháng, nhất định phải khiến cho dân chúng trong vùng bình nguyên Khải Tát dọn đi.
- Vâng, Huyền Vũ bệ hạ hãy yên tâm.
Bích Sa cung kính nói.
Nguyệt Thấm Lan đặt bút xuống, đưa bản hợp đồng vừa mới viết xong cho Mục Lương, nói:
- Ta viết xong rồi, ngươi xem một chút đi.
Hoa lạp lạp ~~~
Mục Lương liếc nhìn thoáng qua, cả bộ hợp đồng có bốn tờ, sau khi xác định không có thiếu sót và không sai điều lệ nào, hắn thi triển năng lực phỏng chế ra một bản hợp đồng mới.
- Ngươi xem đi.
Hắn đưa bản hợp đồng sao chép bay lơ lửng đến trước mặt thiếu nữ.
Bích Sa tiếp nhận hợp đồng, chăm chú lật xem, cẩn thận nhìn từng dòng chữ, điều lệ đã bàn trước đó đều được viết rõ ràng trên hợp đồng.
- Không thành vấn đề.
Cô nghiêm mặt đáp.
Mục Lương bình tĩnh nói:
- Vậy thì ký tên đi.
- Tốt.
Bích Sa đáp một tiếng, cầm bút lên ký tên của mình vào cả hai bản hợp đồng.
Mục Lương nhìn nét chữ xinh đẹp trên bản hợp đồng, thu hồi nó vào trong không gian tuỳ thân.
Hắn nhìn về phía thiếu nữ, gật đầu nói:
- Ừ, nếu không có chuyện gì khác thì trở về thu dọn một chút, ngày mai trở về đi.
- Được rồi.
Bích Sa kính cẩn nghe theo.
Mục Lương nhìn về phía Tân Tây, bình thản phân phó:
- Ngươi cũng đi thu dọn đồ đạc đi.
Tân Tây thản nhiên nói:
- Ta không có gì để thu dọn, bệ hạ nhớ là hàng tháng đưa rượu tới cho ta là tốt rồi.
Mục Lương cười một tiếng, gật đầu đáp:
- Biết rồi, ta sẽ không quên.
Tân Tây hài lòng gật đầu, nhìn về phía thiếu nữ, nhàn nhạt nói:
- Chúng ta đi thôi.
Bích Sa chớp chớp đôi mắt màu xanh lục bảo, khuỵu gối thi lễ với Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan rồi xoay người theo lão bà rời khỏi phòng tiếp khách.
Đại Tế Ty đen mặt, đi phía sau cách thiếu nữ và lão bà mấy bước.
Nguyệt Thấm Lan thấy mấy người kia rời đi, quay đầu nhìn về phía Mục Lương, hỏi:
- Ngươi bảo Tân Tây đi giúp cô ta, có phải hơi chút đại tài tiểu dụng không?
- Không đâu, nếu chúng ta muốn xây Trại Chăn Nuôi mới ở vương quốc Lục Phong, vậy khẳng định cần phải có cường giả toạ trấn, để cô ấy đi qua đó rất thích hợp.
Mục Lương lắc đầu cười giải thích.
Hắn kéo tay nữ nhân, tiếp tục nói:
- Tân Tây đi giúp Bích Sa, sau này Trại Chăn Nuôi gặp phải vấn đề gì thì cũng có thể lợi dụng vương quốc Lục Phong đi giải quyết.
Nguyệt Thấm Lan chợt hiểu ra, ưu nhã nói:
- Ta hiểu rồi, cũng là ngươi biết cách mưu hoa.
Mục Lương cười một tiếng, ôn hoà nói:
- Cái này gọi là phân phối công việc một cách hợp lý.
Nào có chuyện cấp trên làm việc quần quật, cấp dưới lại ngồi chơi xơi nước chứ?
Tân Tây vừa đi ra khỏi cung điện thì đột nhiên hắt hơi một cái, cô nghi hoặc quay đầu nhìn về phía cung điện, là ai đang tính kế cô.
- Tân Tây đại nhân, còn có chuyện gì sao?
Bích Sa cung kính hỏi.
Mặc dù cô là nữ vương, nhưng lão bà trước mắt này là cường giả Thánh giai, thân phận và địa vị không thấp hơn cô, tương lai cô còn phải dựa vào đối phương, vì vậy nhất định phải cung kính một chút.
- Không có việc gì, đi thôi.
Tân Tây nhàn nhạt đáp.
- Tốt.
Bích Sa ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Tân Tây quay đầu nhìn về phía Đại Tế Ty, nói với giọng điệu nhàn nhạt:
- Ta thiếu một người hầu, sau này ngươi đảm nhận đi.
- Cái gì? Ngươi muốn ta làm người hầu cho ngươi?
Đôi mắt của Đại Tế Ty trợn to.
Tân Tây hỏi với giọng điệu bình tĩnh:
- Đúng vậy, không được sao?
-....
Cơ thể của Đại Tế Ty run lên.
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Ta đã lớn tuổi, xương khớp không tốt cho lắm, người hầu hầu hạ đại nhân hẳn là cơ thể khoẻ mạnh mới được, ta có thể thay đại nhân lựa ra mấy hầu gái thích hợp.
Tân Tây thản nhiên nói:
- Không có việc gì, vậy chờ tới khi nào ngươi hầu hạ không nổi nữa thì đổi.
- Cái này ….
Đại Tế Ty chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
- Lời giống như vậy ta không hy vọng nói lại lần nữa.
Giọng nói của Tân Tây không có chút cảm xúc nào.
- Vâng, thưa đại nhân.
Đại Tế Ty chỉ có thể cúi đầu đáp ứng.