Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 585 - Chương 3231 - Chờ Ngươi Hầu Hạ Không Nổi Thì Lại Đổi

Chương 3231 - Chờ Ngươi Hầu Hạ Không Nổi Thì Lại Đổi
Chương 3231 - Chờ Ngươi Hầu Hạ Không Nổi Thì Lại Đổi

Đôi mắt như ngọc lục bảo của Bích Sa chớp chớp, ánh mắt mờ mịt, đây là tình huống gì?

Cô nhìn Đại Tế Ty, đập vào mắt là một khuôn mặt đầy oán khí, giống như là bị người hạ nguyền rủa.

- Bệ hạ, có chuyện gì không?

Đại Tế Ty hỏi với giọng oán giận.

Khoé môi của Bích Sa hơi cong lên, dịu dàng hỏi:

- Hình như ta thấy Đại Tế Ty không vui vẻ cho lắm, làm người hầu cho đại nhân khiến ngươi uỷ khuất như vậy sao?

Tân Tây nghe vậy nhìn về phía Đại Tế Ty, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhưng lại làm cho lão bà tê cả da đầu.

- Không có, ta rất vui lòng làm người hầu của đại nhân.

Khoé miệng của Đại Tế Ty co giật nói.

Bích Sa mỉm cười hỏi:

- Nếu là như vậy, sao Đại Tế Ty lại không cười?

- …..

Trong lòng Đại Tế Ty phát điên, ước gì có thể một cái tát đập chết thiếu nữ.

Cô nhìn Tân Tây, khoé môi chầm chậm kéo ra một nụ cười cứng đờ, biểu diễn cái gì gọi là cười không bằng khóc rất sinh động.

- Đừng cười, đau mắt ta.

Tân Tây lạnh lùng nói.

-....

Khoé miệng nhếch lên của Đại Tế Ty nhanh chóng rơi xuống, chờ đối phương quay đầu lại, lập tức oán độc trừng mắt nhìn về phía thiếu nữ.

Bích Sa rất vui vẻ, không thèm để ý ánh mắt oán hận của Đại Tế Ty, nhảy nhót đuổi theo Tân Tây, liên tục hô đại nhân.

Cô thanh thúy nói:

- Tân Tây đại nhân, ở vương quốc Lục Phong cũng có rượu ngon nha, được làm bằng hàn quả, uống băng băng lành lạnh, hẳn là đại nhân sẽ thích.

- Nó uống ngon hơn rượu của vương quốc Huyền Vũ sao?

Tân Tây lãnh đạm hỏi.

Bích Sa cười nói:

- Không giống nhau, có thể nó không ngon bằng vương quốc Huyền Vũ, nhưng mùi vị tương đối đặc biệt, coi như là nếm thử một chút.

Rượu của vương quốc Huyền Vũ rất nổi danh, mỗi người đều biết rượu của vương quốc Huyền Vũ uống ngon, nếu như rượu của vương quốc Huyền Vũ xếp thứ hai, vậy không người dám nói rượu của mình xếp thứ nhất, đây là chuyện được công nhận.

Cho dù là người không uống rượu thì cũng biết rượu của vương quốc Huyền Vũ là đệ nhất thế giới.

- Thế cũng được.

Tân Tây gật đầu một cái.

Đại Tế Ty híp mắt lại, trong lòng chửi thầm thiếu nữ chỉ biết a dua nịnh hót, sao trước đây cô lại không phát hiện đối phương biết nịnh bợ như vậy chứ.

Tân Tây bình tĩnh nói:

- Nha đầu, nói ta nghe về tình huống hiện tại ở vương quốc Lục Phong và thế lực khắp nơi đi.

Bích Sa ngoan ngoãn gật đầu, không cảm thấy tiếng xưng hô nha đầu này có gì không đúng, bắt đầu kể về tình huống của vương quốc Lục Phong.

Tân Tây chắp tay sau lưng đi tới, sau khi biết quan hệ của Đại Công Tước và Kỵ Sĩ Trưởng, đôi mắt hơi híp lại.

Cô hỏi với giọng lạnh nhạt:

- Ta có một đề nghị, giết chết Kỵ Sĩ Trưởng và Đại Công Tước hiện giờ, đổi người khác thay thế vị trí đó, như vậy quản lý sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Bích Sa nói với giọng điệu ngưng trọng:

- Tân Tây đại nhân, Kỵ Sĩ Trưởng và Đại Công Tước dây dưa rất nhiều người, thế lực khắp nơi đều nhìn chằm chằm, đột nhiên giết chết bọn họ sẽ khiến cho vương quốc loạn lên.

Tân Tây bĩu môi, hờ hững nói:

- Vậy thì giết hết toàn bộ.

- Việc này tuyệt đối không được.

Bích Sa nghiêm túc đáp.

- Vậy thì thôi, thật là phiền phức.

Tân Tây nói không chút để ý, vốn định tiết kiệm một chút sức lực.

Động tác đi bộ của Đại Tế Ty cứng ngắc, cô cũng ở trong danh sách bị giết, nếu Bích Sa đồng ý, tin tưởng một giây kế tiếp người đầu tiên rơi đầu chính là cô.

Vào lúc này cô đột nhiên cảm thấy làm người hầu cũng rất không tệ.

Tân Tây nhắc nhở:

- Đợi sau khi trở về vương quốc, ngươi hãy triệu tập mọi người lại, tuyên bố ta là Đại Quốc Sư.

Cô cần một thân phận, một thân phận có thể thuận lợi thành chương quản lý vương quốc Lục Phong, Đại Quốc Sư là sự lựa chọn rất tốt.

- Vâng.

Bích Sa kính cẩn nghe theo gật đầu.

Ngôn Băng nhìn chăm chú vào núi rừng trùng điệp, Thú Trấn Sơn khổng lồ vẫn còn ngủ say khò khò, khu vực Phong Cấm vẫn vững chắc như trước.

Kim Ô Thánh Quang xoay quanh trên không trung, thỉnh thoảng có tia chớp màu vàng xẹt qua.

- Có bao nhiêu người tới rồi?

Ngôn Băng quay đầu nhìn về phía đám người Tam vương tử.

- Hiện nay là một ngàn hai trăm người.

Tam vương tử trầm giọng đáp.

Ánh mắt của Ngôn Băng lấp loé, lạnh nhạt nói:

- Một ngàn hai trăm người à, vậy chờ triệu tập đủ một ngàn năm trăm người rồi vào núi.

- Có thể.

Tam vương tử gật đầu.

Ngôn Băng nhìn về phía Tam vương tử, nói:

- Đến lúc đó ngươi và ta cùng nhau vào núi, để lại mấy người chờ phía sau, lại để cho bọn họ vào.

Miệng của Tam vương tử giật giật, hắn vốn định ở lại bên ngoài, hiện tại cô gái tóc tím đã lên tiếng, hắn không tiện từ chối.

Nếu hắn từ chối, thế nào trên trời cũng đánh xuống một tia chớp màu vàng, đến lúc đó có muốn từ chối thì cũng vô dụng.

Cổ Tư Mỹ ngáp một cái, thanh thúy nói:

- Ta cũng muốn vào núi.

- Không cần ngươi đề nghị, ngươi sẽ vào trong núi cùng với ta.

Ngôn Băng bình tĩnh lên tiếng.

Giữ cô ấy ở bên người còn có chút an toàn, nếu để cho cô ấy ở bên ngoài sơn mạch một mình, nếu như xảy ra chuyện gì thì chính mình cũng không biết được.

Cổ Tư Mỹ bĩu môi, cô tới là vì lịch luyện, nếu ở lại bên ngoài thì còn luyện tập cái gì nữa.

- Lần này cho dù thế nào thì cũng phải giải quyết hết Hư Quỷ.

Ngôn Băng nói với giọng điệu như đinh chém chặt sắt.

- Đúng vậy.

Tay của Cổ Tư Mỹ nắm thành quyền giơ lên.

Tam vương tử cũng tự động lên tiếng phụ hoạ:

- Chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại.

Ngôn Băng nhàn nhạt nói:

- Lời nói không đáng tin, hy vọng nhìn thấy hành động thực tế của ngươi.

-.....

Tam vương tử nghẹn lời, có cảm giác khó chịu như ăn phải ruồi, hắn chỉ là lễ phép lên tiếng phụ hoạ thôi.

Cổ Tư Mỹ nín cười, đối diện với ánh mắt u oán của Tam vương tử, cô lại không coi ai ra gì mà quay đầu sang chỗ khác.

Ba giờ sau, cường giả tụ tập ở bên ngoài thành Tử Phong đã đạt được hơn một ngàn năm trăm người.

- Nhân số đã đủ, chuẩn bị vào núi.

Ngôn Băng nghiêm túc lên tiếng.

Tam vương tử gật đầu, quay đầu ra lệnh:

- Lưu lại ba mươi người, còn lại theo ta vào núi.

- Vâng!

Các cường giả lên tiếng đáp lại, đi về phía hai sơn mạch.

Ngôn Băng cầm trường kiếm màu tím, lưng đeo súng ngắm, thần sắc cảnh giác đi về phía trước.

Cổ Tư Mỹ đi ở phía sau nàng, bộ dáng như là đi chơi xuân, không hề có chút cảm giác khẩn trương nào.

Cộp cộp cộp ~~~

Các cường giả tản ra, tiến hành lục soát theo phương thức thảm trải nền.

- Ngôn Băng, có cần ta làm gì không?

Đôi mắt đẹp của Cổ Tư Mỹ chớp chớp hỏi.

Ngôn Băng nhàn nhạt đáp:

- Ngươi bớt nói lại là được.

- Gì chứ? Cái này Không được.

Cổ Tư Mỹ lập tức từ chối không hề nghĩ ngợi, không cho cô nói chuyện đó là trừng phạt cô.

Bình Luận (0)
Comment