Ngôn Băng lạnh nhạt nói:
- Vậy thì dùng vong linh ma pháp của ngươi, để cho thi hài trong núi tìm kiếm Hư Quỷ.
Cổ Tư Mỹ lắc đầu nói:
- Cái này không vội, Hư Quỷ không thể trốn ra bên ngoài sơn mạch, chờ chúng ta thâm nhập sâu một chút rồi lại thi triển ma pháp vong linh.
- Vậy ngươi câm miệng đi.
Khoé mắt của Ngôn Băng co giật.
- Không được.
Cổ Tư Mỹ vẫn từ chối.
- …..
Ngôn Băng hối hận, cô hẳn là để Cổ Tư Mỹ ở bên ngoài, mang cô ta theo bên người còn đáng sợ hơn cả Hư Quỷ.
- Ngôn Băng, ngươi nói xem Hư Quỷ sẽ ẩn nấp ở chỗ nào?
Đôi mắt đẹp của Cổ Tư Mỹ chớp chớp.
Cô bước nhanh hai bước đi tới trước mặt cô gái tóc tím, vừa đi lùi vừa nói tiếp:
- Có khi nào bọn nó trốn ở dưới lòng đất hay là trốn ở trong hang động không?
- Dưới mặt đất.
Ngôn Băng lạnh nhạt trả lời.
Cổ Tư Mỹ kinh ngạc hỏi:
- A, vì sao chứ?
Ngôn Băng thuận miệng giải thích:
- Lúc trước phát hiện sào huyệt Hư Quỷ ở đại lục cũ, tất cả đều không ngoại lệ là ở sâu trong lòng đất, trong Vùng Nước Mặn cũng giống như vậy.
- Thì ra là thế, vậy đúng là khả năng cao chúng nó đang trốn ở dưới lòng đất.
Cổ Tư Mỹ chợt bừng tỉnh.
Ngôn Băng lạnh lùng nói:
- Đương nhiên là cũng không loại trừ khả năng khác, để ý một chút cũng không sai.
- Ta biết rồi.
Cổ Tư Mỹ gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, dưới chân cô bị vướng rễ cây nhô lên khỏi mặt đất, mất trọng tâm mà ngã sấp xuống.
- Ui da ~~~
Ngôn Băng liếc nhìn nàng, không thèm để ý chút nào tiếp tục đi về phía trước.
- Ngôn Băng, chờ ta một chút!
Cổ Tư Mỹ vội vàng bò dậy, vỗ vỗ lá cây trên người rồi cất bước đuổi theo.
Cách đó không xa, Tam vương tử co giật khoé miệng, hoài nghi Cổ Tư Mỹ thật sự là tới dạo chơi ngoài thành.
Ngôn Băng quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi mà không câm miệng lại, chờ trở về Khu Vực Trung Ương, ta sẽ đề nghị bệ hạ cấm túc ngươi.
- Ngươi thật là độc ác!
Cổ Tư Mỹ vội vàng che miệng, đôi mắt đẹp trừng lớn, trên mặt đều là thần sắc khó có thể tin.
Hai người tiếp tục đấu khẩu, đi càng lúc càng xa.
Sột soạt sột soạt ~~~
Trong sơn lâm, Thú Trấn Sơn ngủ ở giữa núi rừng, tiếng ngáy vẫn vang rền động trời như trước.
Ngôn Băng leo lên một ngọn núi cao, ngắm nhìn hoàn cảnh bốn phía, không phát hiện dấu vết của lục thực khô héo, cũng không cảm giác được khí tức của Hư Quỷ.
Ánh mắt của cô loé lên, thấp giọng lẩm bẩm:
- Xem ra Hư Quỷ không có ở đây.
Cổ Tư Mỹ cảm thán nói:
- Nếu bệ hạ ở đây, chỉ cần lật ngược hai sơn mạch này lại là có thể tìm được Hư Quỷ rồi....
Khoé miệng của Ngôn Băng khẽ giật, từ chối cho ý kiến, lấy thực lực của Mục Lương, lật ngược hai cái sơn mạch hoàn toàn không khó.
Nhưng chuyện gì cũng cần bệ hạ ra tay, vậy bọn họ còn có tác dụng gì nữa?
- Tiếp tục tìm đi.
Cô bỏ lại một câu, bắt đầu đi về phía một ngọn núi khác.
Cổ Tư Mỹ bĩu môi, lấy ra bình nước uống mấy ngụm rồi mới cất bước đuổi theo cô gái tóc tím.
Cô là Ma Pháp Sư, thể lực tất nhiên không mạnh bằng cô gái tóc tím, chỉ có thể uống nhiều nước, dùng lá trà Tinh Thần để khôi phục trạng thái cơ thể.
Ngôn Băng quay đầu nhìn về phía nữ nhân, hỏi:
- Cần nghỉ ngơi không?
- Không cần, ta còn đi tiếp được.
Cổ Tư Mỹ ngạo nghễ hất cằm lên.
Ngôn Băng gật đầu, bình luận:
- Nhưng mà nhìn bộ dạng của ngươi không tốt cho lắm.
- …..
Cổ Tư Mỹ lộ ra ánh mắt u oán.
Thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều người tiến vào sơn mạch, cùng nhau tiến vào sâu bên trong.
Tam vương tử trầm giọng nói:
- Nơi này không có dấu vết của Hư Quỷ, chắc là chúng nó đang ở nơi sâu hơn.
Cộp cộp cộp ~~~
Kỵ Sĩ từ phía nam trở về, cung kính nói:
- Phía nam không phát hiện vết tích khác thường.
- Bên tiểu thư Ngôn Băng thì sao?
Tam vương tử hỏi.
Lúc này hắn và Ngôn Băng đã tách ra, xâm nhập sơn mạch từ các phương hướng khác nhau.
- Thuộc hạ đã đi hỏi rồi, vẫn chưa phát hiện được gì.
Kỵ Sĩ cung kính trả lời.
- Ta biết rồi.
Tam vương tử thở dài một tiếng.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, gần tối rồi, như vậy sẽ có trở ngại đối với việc tìm kiếm.
Nửa giờ sau, Kỵ Sĩ rời đi trở về, mang theo tin tức nghỉ ngơi tại chỗ.
- Vậy nghỉ ngơi một đêm ở đây đi.
Tam vương tử ra lệnh.
Bên kia, Ngôn Băng và Cổ Tư Mỹ đã dừng lại nghỉ ngơi, cả hai tìm một chỗ trống trải ngồi xuống, cách đó không xa có một dòng sông.
Hoa lạp lạp ~~~
- A ~~ Mệt chết ta rồi.
Cổ Tư Mỹ mồ hôi đầu đầy, ngồi xổm bên dòng sông để rửa mặt.
Ngôn Băng không nói, sắc mặt nghiêm túc, chậm một ngày tìm thấy Hư Quỷ, biến cố sẽ nhiều hơn một phần.
Cô lấy hộp đồ ăn từ trong ma cụ không gian chứa đựng ra, bắt đầu chuẩn bị bữa tối hôm nay.
Chỉ chốc lát sau, mùi thơm mê người khuếch tán ra ngoài, làm cho các cường giả cách đó không xa liên tiếp ghé mắt.
- Thơm quá đi, vì sao thức ăn của các cô lại thơm như vậy chứ? Làm hại bụng của ta biểu tình rồi.
Có người bất mãn lên tiếng.
Gió đêm từ từ thổi qua, Ngôn Băng mở hộp đồ ăn ra, chuẩn bị dùng nồi lẩu tự sôi để nấu cơm.
- Ngôn Băng, ta tới giúp ngươi một tay.
Cổ Tư Mỹ hào hứng tiến lên.
Ngôn Băng liếc nhìn nữ nhân, biết cô có chút ngượng ngùng, cũng tuỳ ý cô tiếp nhận hộp đồ ăn đi hâm nóng.
Lần này Cổ Tư Mỹ đi ra ngoài không mang đồ ăn, cho nên ăn uống đều dựa vào nữ tử tóc tím cung cấp.Lần này Cổ Tư Mỹ ra ngoài không mang đồ ăn, cho nên ăn uống đều dựa vào cô gái tóc tím cung cấp.
Ục ục ục ~~~
Nước trong nồi nhanh chóng sôi trào, hộp đồ ăn bị hơi nước bao trùm, thức ăn nhanh chóng bị đun nóng lên.
Hương khí bay ra ngoài, càng ngày càng có nhiều người ngửi thấy được hương vị.
- Thơm quá đi.
Các cường giả vừa mới nghỉ ngơi lập tức ngồi không yên, men theo mùi vị đi tới chỗ hai cô gái.
Ngôn Băng nhướng mày, nhìn về phía mấy người đại hán đang đi tới từ trong bóng tối.
- Các ngươi đang ăn cái gì thế?
Một người trong đó nhếch miệng hỏi.
Cổ Tư Mỹ đè nắp nồi lẩu tự sôi, liếc nhìn mấy người, nhàn nhạt nói:
- Chuyện này không liên quan gì đến các ngươi.
Một gã đại hán khác cười nói:
- Hì hì, nếu là đồ ăn ngon thì nên chia sẻ cho mọi người một chút chứ.
- Chúng ta còn không đủ ăn, không thể chia sẻ.
Cổ Tư Mỹ lập tức từ chối không hề nghĩ ngợi.
Nói đùa, nếu chia sẻ cho người khác thì phần của cô sẽ ít đi, đây là chuyện không có khả năng.
Đại hán lúc đầu nói chuyện tiếp tục cười nói:
- Sao lại thế, ta xem trong nồi đầy ắp cơ mà.
Cổ Tư Mỹ còn muốn nói gì đó nhưng đã bị cô gái tóc tím kia giơ tay lên cắt đứt.
Đôi mắt của Ngôn Băng trở nên lạnh lùng, cô nhìn về phía mấy người, hỏi:
- Các ngươi chạy tới nơi này, tuyến phong tỏa còn có người canh chừng sao?