Vài tên đại hán có chút chột dạ nhìn khắp nơi, một người trong đó đáp:
- Chúng ta chỉ rời đi một lát, sẽ không có chuyện gì.
Ánh mắt của Ngôn Băng hoàn toàn lạnh xuống, nói:
- Nếu như Hư Quỷ thừa dịp kẽ hở này chạy thoát, vậy các ngươi chính là tội nhân của toàn bộ vương quốc Ai Nhĩ Văn.
Các đại hán nói không chút để ý:
- Sao có chuyện đó được, chúng ta tìm cả một ngày cũng không tìm được Hư Quỷ, làm sao bây giờ nói xuất hiện là xuất hiện chứ.
Cổ Tư Mỹ giận quá hoá cười, hô:
- Các ngươi có biết phân biệt chuyện nặng nhẹ không hả? Vì một miếng ăn mà để cho Hư Quỷ chạy trốn, một khi nhận trừng phạt không chết thì cũng làm cho ngươi bị lột da.
Ngôn Băng gằn từng chữ:
- Hiện tại lập tức trở về tiếp tục coi chừng tuyến phong toả.
Các đại hán đưa mắt nhìn nhau, có hai người do dự.
Hai gã đại hán khác không thèm để ý mà bĩu môi, trào phúng nói:
- Chúng ta không quay về thì thế nào, bảo chúng ta tới giúp đỡ lại không cho chỗ tốt, ta muốn thủ thì thủ, không muốn thì không thủ, ngươi có thể làm gì được ta hả?
Ngôn Băng híp mắt lại, Tam vương tử triệu tập những người này tới mà lại không cho bọn hắn chỗ tốt?
Cổ Tư Mỹ lạnh lùng nói:
- Đây không phải là lý do để các ngươi tự tiện rời khỏi tuyến phong toả.
- Thì sao? Ngươi có thể làm gì được ta?
Đại hán lại nhếch miệng cười, thần sắc trên mặt đặc biệt gợi đòn.
Ngôn Băng nhấc mí mắt lên, không chờ cô ra động tác, ngay sau đó bầu trời loé lên ánh sáng vàng.
Ầm ầm ~~~
Tia chớp màu vàng từ trên trời giáng xuống, đánh nát gốc cây to bên cạnh đại hán, hồ quang điện màu vàng thật nhỏ toát ra, làm cho bọn đại hán sởn tóc gáy.
- Đó là thứ gì?
Các đại hán bị doạ giật mình, phản xạ có điều kiện mà lùi về sau mấy bước.
Khuôn mặt của bọn họ lộ ra thần sắc hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Ngôn Băng lạnh nhạt nói:
- Nếu còn không quay lại, lần sau sấm sét sẽ rơi trên người các ngươi.
- Đây là các ngươi ra tay?
Các đại hán trợn tròn mắt, những người này là mới tới, cũng không biết sự tồn tại của Kim Ô Thánh Quang.
Đôi mắt của Cổ Tư Mỹ lộ vẻ khinh thường, nói:
- Phải thì thế nào?
Vù vù vù ~~~
Các đại hán còn muốn nói điều gì, bóng dáng vàng óng từ trên cao rơi xuống, thân thể to lớn tạo ra một trận cuồng phong.
Ở trong ánh mắt khiếp sợ của bọn đại hán, Kim Ô Thánh Quang rơi vào trước mặt Ngôn Băng và Cổ Tư Mỹ, mắt thú gắt gao nhìn chằm chằm bọn đại hán.
Cô lỗ ~~~
Mấy người không khỏi nuốt nước miếng một cái, cảm thấy hai chân run lên một cách điên cuồng.
- Có trở về không?
Ngôn Băng lạnh giọng hỏi.
Kim Ô Thánh Quang ngẩng cao đầu, trong mỏ chim có tia sáng màu vàng lóng lánh.
- Trở về, bây giờ chúng ta lập tức trở về!
Tim của bọn đại hán đập như sấm, vội vàng xoay người chạy trốn, bước chân lảo đảo suýt té ngã, thậm chí còn ước gì có thể dùng cả tay và chân để thoát đi.
- Đồ vô dụng.
Cổ Tư Mỹ bĩu môi.
Kim Ô Thánh Quang thấy đám người kia rời đi, mới vỗ cánh bay lên cao lần nữa.
Trước khi nó xuất phát tới vương quốc Ai Nhĩ Văn, Mục Lương đã nói cho nó biết rằng phải bảo vệ người của mình thật tốt.
Ngôn Băng nhíu chặt mày, quay đầu nói:
- Ngươi ở đây coi chừng, ta đi tuần tra một chút, miễn cho Hư Quỷ thật sự chạy trốn.
- Được, ngươi nhớ chú ý an toàn.
Cổ Tư Mỹ lên tiếng.
Ngôn Băng gật đầu, Khôi Giáp U Linh trên người toả sáng, cơ thể biến mất tại chỗ.
Cổ Tư Mỹ chớp mắt, quay đầu nhìn chằm chằm nồi lẩu tự sôi, lẩm bẩm bằng giọng điệu kiên định:
- Ai cũng không thể tới chia phần cơm của ta.
Ngôn Băng vừa đi, phạm vi chung quanh trở nên an tĩnh lại, trong không khí trừ mùi thức ăn ngon ra thì còn có mùi gỗ đốt thành than củi, là gốc cây bị Kim Ô Thánh Quang đánh nát tản mát ra.
- Còn khá dễ ngửi.
Chóp mũi của Cổ Tư Mỹ giật giật.
Bên kia, Ngôn Băng ẩn nấp trong bóng tối, theo bọn đại hán trở lại nơi nghỉ ngơi của bọn họ.
Cô tỉ mỉ quan sát bốn phía, không có phát hiện được khí tức Hư Quỷ, trong lòng bớt lo lắng.
Sau khi trở về, bọn đại hán đặt mông ngồi xuống đất, lòng vẫn còn sợ hãi, ôm ngực thở hổn hển từng hồi.
- Làm ta sợ muốn chết, tưởng suýt nữa là mất mạng rồi.
Trên mặt đại hán có vết sẹo nói với thần sắc nghĩ mà sợ.
Sắc mặt của một vị đại hán khác trắng bệch, run rẩy nói:
- Đó là ma thú Vương Giai, quá doạ người.
- Chúng ta còn thủ hay là rời đi?
Vị đại hán thứ ba hỏi với sắc mặt âm trầm.
- Hiện tại chúng ta rời đi, có khi nào để cho Hư Quỷ chạy trốn không?
Trên mặt đại hán có vết sẹo cau mày nói.
- Chuyện đó có liên quan gì với chúng ta chứ?
Một vị đại hán khác bĩu môi, nói với vẻ mặt không để bụng.
Hai người khác gật đầu đồng tình:
- Đúng vậy, có liên quan gì với chúng ta chứ, ở chỗ này chịu khổ lại còn không có ăn ngon, còn không bằng rời đi.
Ngôn Băng trốn ở trong bóng tối nghe vậy sắc mặt lạnh xuống, ước gì có thể hiện tại đi ra ngoài vặn đầu của mấy người này.
- Nếu để cho nữ nhân kia biết được thì chúng ta sẽ chết.
Đại hán thấp nhất vẫn còn sợ hãi nói.
Mấy người nghe vậy liếc nhìn nhau, đôi mắt đều lộ vẻ sợ hãi.
- Ngươi nói cũng có lý…
Đại hán đề nghị trước không khỏi nuốt nước miếng một cái.
- Hay là đừng đi, dù sao nhiều người như vậy, nếu gặp phải Hư Quỷ thì cũng sẽ không có chuyện gì.
Trên mặt đại hán có vết sẹo đề nghị.
- Ừ, ta đồng ý.
Có người giơ tay lên tán thành.
- Các ngươi thật nhát gan.
Đại hán ra đề nghị đầu tiên bĩu môi nói.
Đại hán có vết sẹo trên mặt dỗi lại:
- Ngươi gan lớn, vậy ngươi đi đi.
- Vậy không được, chúng ta phải cùng tiến cùng lùi, các ngươi lưu lại, ta đương nhiên cũng phải lưu lại.
Đại hán kia chống chế.
Nghe một hồi, sau khi Ngôn Băng xác định mấy người này sẽ không rời đi thì mới lặng yên không tiếng động rút lui, bằng không mấy người trước mắt này nhất định phải chịu đau khổ.
Mấy người còn không biết nếu vừa rồi mình đi nhầm đường, vậy không phải chỉ chịu đau khổ da thịt đơn giản như vậy.
Cung điện, vương quốc Huyền Vũ.
Trong thư phòng.
Cộc cộc cộc ~~~
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, giọng nói của tiểu hầu gái truyền tới.
- Bệ hạ, đồ đạc đã đưa tới rồi ạ.
Giọng nói của Ba Phù truyền vào thư phòng.
- Mang vào.
Mục Lương thuận miệng lên tiếng, trong đôi mắt thâm thuý tràn đầy chờ mong.
Cọt kẹt ~~~
Cửa thư phòng bị đẩy ra, các tiểu hầu gái mang từng cái rương gỗ đi vào thư phòng.
Phanh ~~~
Rương gỗ bị buông xuống, nắp rương bật mở lộ ra tinh thạch ma thú bên trong.
Tiểu Tử thanh thúy nói:
- Bệ hạ, ngoại trừ lưu trữ một bộ phận, số tinh thạch ma thú còn lại đều ở nơi này.
- Tốt.
Khóe môi của Mục Lương cong lên.
Trong những tinh thạch ma thú này, một phần là kiếm từ hội đấu giá, một phần là tiền lời từ buôn bán giao dịch, còn có một bộ phận là ngân hàng đưa tới.