Mục Lương buông tài liệu xuống, nhìn về phía Ly Nguyệt, nói:
- Ngươi bảo người bên dưới thu thập thông tin chi tiết về Ma Pháp Thần và Thiên Quốc.
Ly Nguyệt hơi mím môi, dịu dàng nói:
- Ta biết ngươi sẽ cảm thấy hứng thú, cho nên đã an bài xong xuôi rồi.
Đôi mắt thâm thuý của Mục Lương chớp chớp, ôn hoà nói:
- Cũng là ngươi hiểu ta.
- Những thứ này không tính là gì.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt ửng đỏ.
Cô nghĩ tới điều gì đó, lấy ra một phần văn kiện từ trong đống tư liệu, nói:
- Còn một phần tư liệu cũng có liên quan tới Ma Pháp Thần, trên đó viết Ma Pháp Thần ngủ say có thể ở trong Kênh Sương Mù.
Mục Lương tiếp nhận văn kiện, trên đó viết suy đoán liên quan đến việc Ma Pháp Thần ngủ say.
Ma Pháp Thần lớn mạnh lại thần bí, tất cả mọi người đều nói hắn đã chết, sau đó là tranh luận về việc mộ huyệt của hắn ở nơi nào, trong đó suy đoán lớn nhất là ở trong Kênh Sương Mù.
Thần bí của kênh sương mù, tương xứng với thiên quốc mới của đại lục, đều có rất nhiều truyền thuyết đếm không hết.
Mục Lương nhẹ nhàng nói:
- Kênh Sương Mù tràn ngập những điều thần bí và không rõ, nghe đồn điểm đến cuối cùng của Ma Pháp Thần chính là Kênh Sương Mù, từ đó về sau không hề đi ra.
- Phần tư liệu trước đó lại nói Ma Pháp Thần cuối cùng đi đến Thiên Quốc, cho nên phần nào mới là thật?
Hắn có chút đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương.
- E là huyệt mộ của Ma Pháp Thần không ở Thiên Quốc cũng không ở Kênh Sương Mù.
Ly Nguyệt lớn gan suy đoán.
Ánh mắt của Mục Lương loé lên, gật đầu nói:
- Mọi chuyện đều có khả năng, thử hỏi thăm Cổ Tư Mỹ xem sao, có lẽ cô ấy sẽ biết được chút gì đó.
- Hiện tại cần ta liên lạc với cô ấy không?
Ly Nguyệt dịu dàng hỏi.
- Không vội.
Mục Lương lắc đầu.
Hắn nhìn về phía cô gái tóc trắng, ôn hoà hỏi:
- Tình huống bên Ngôn Băng như thế nào?
Ly Nguyệt nhẹ giọng đáp:
- Vẫn còn đang lục soát trong núi.
Mục Lương cảm thán nói:
- Đã mười ngày rồi mà vẫn chưa có tiến triển gì.
Hắn đã cảm nhận được sự nhớ nhung của Thú Trấn Sơn đối với mình, còn có nó đã đói bụng, chỉ có thể tiếp tục ngủ say để giảm bớt cảm giác đói, còn phải duy trì năng lực thiên phú phong cấm hai sơn mạch.
Ly Nguyệt thanh thúy nói:
- Vương thất Ai Nhĩ Văn đã tăng cường giả, hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề.
- Ừm.
Mục Lương gật đầu, trong lòng suy tư về những chuyện liên quan đến Ma Pháp Thần.
Hắn từng đi qua Kênh Sương Mù, mặc dù chỉ là thăm dò một khu vực nhỏ, nhưng nếu như Ma Pháp Thần đi qua Kênh Sương Mù, vậy hẳn là đã đến Thánh Thành mới đúng, nhưng mà bên trong toà Thánh Thành này lại không có truyền thuyết liên quan đến Ma Pháp Thần.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mục Lương lại nghĩ đến nơi cuối cùng mà Ma Pháp Thần đi đến chính là Thiên Quốc.
Đương nhiên, cũng có thể Ma Pháp Thần từng đi qua Thánh Thành, chỉ là không để cho người ta phát hiện, thậm chí có khả năng là không đi qua Thánh Thành.
Ly Nguyệt ôn hoà nói:
- Những tư liệu còn lại ngươi cũng xem đi.
- Được rồi.
Mục Lương lên tiếng, tiếp tục lật xem những tư liệu còn lại.
Tổng cộng có 150 phần, chờ hắn xem hết toàn bộ đã là nửa giờ sau, sau đó chọn lựa ra 20 phần tư liệu tương đối đáng tin cậy.
- Mấy phần tư liệu này, sắp xếp người đi xem thực địa.
Mục Lương ôn hoà nói.
- Vâng.
Ly Nguyệt đáp một tiếng, thu hồi tư liệu, trong lòng suy tư về việc sắp xếp ai đi chấp hành những nhiệm vụ này.
- Dạo này thật là bề bộn nhiều việc.
Mục Lương nắm tay cô gái tóc trắng.
Ly Nguyệt dịu dàng gật đầu:
- Hai ngày này đúng là tương đối bận rộn.
- Vất vả rồi, lúc đó đi theo ta đến đại lục mới, coi như là thả lỏng.
Mục Lương dịu dàng nói.
Có hắn ở đây, cô gái tóc trắng đi theo ra ngoài sẽ không có nguy hiểm, nói là thả lỏng cũng không sai.
- Được.
Ánh mắt của Ly Nguyệt lấp lóe.
Cô nhìn Mục Lương, thanh thúy nói:
- Việc này ngươi nên nói một tiếng với Thấm Lan và những người khác.
- Ta biết.
Mục Lương gật đầu một cái.
Hắn muốn ra ngoài, chuyện ở vương quốc Huyền Vũ phải giao cho đám người Nguyệt Thấm Lan quản lý, phải an bài công việc trước.
- Ta đi làm việc đây.
Ly Nguyệt nói xong thì đứng lên.
Mục Lương bình thản dặn dò:
- Đi thôi, nhớ chú ý nghỉ ngơi.
- Tốt.
Ly Nguyệt để lại một nụ hôn trên trán Mục Lương rồi xoay người rời khỏi thư phòng.
Mục Lương vuốt vầng trán ướt át, muốn tiến thêm một bước cũng không có cơ hội, phải nghĩ biện pháp làm cho cô gái tóc trắng có thể dễ dàng một chút.
Hắn tĩnh toạ một lát, sau đó lại bắt đầu lật xem sách cổ.
Thời gian trôi qua, sắc trời tối sầm, Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ thu liễm vầng sáng, làm cho vương quốc Huyền Vũ tiến vào đêm tối.
Đông đông đông ~~~
Chuông Huyền Vũ bị gõ vang, tuyên cáo một ngày bận rộn kết thúc.
Cộp cộp cộp ~~~
- Ta đã về rồi đây!
Đám người Nguyệt phi Nhan và Hi Bối Kỳ lần lượt trở lại bên trong cung điện.
- Tiểu thư Phi Nhan, tiểu thư Hi Bối Kỳ, hôm nay vất vả rồi.
Ba Phù tiến lên nghênh đón, giúp đỡ cởi khôi giáp trên người các cô gái.
Hi Bối Kỳ ngây thơ hỏi:
- Mục Lương đâu rồi, không phải là ở phòng làm việc nữa chứ?
- Bệ hạ đang ở trong thư phòng đấy.
Tiểu Mật dịu dàng nói.
- Ồ, thế mà ta còn tưởng rằng hắn lại bận rộn.
Hi Bối Kỳ nói thầm một tiếng.
Cơ thể của cô đã hoàn toàn hấp thụ xong giọt máu của Mục Lương, lúc này cô do dự không biết có nên hấp thu thêm một giọt nữa không, nhưng mà lại sợ sau đó sẽ không kìm chế được mà nhào tới hắn.
Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói:
- Mục Lương cũng cần phải nghỉ ngơi mà.
- Đang nói chuyện gì về ta đấy?
Một giọng nói trong trẻo vang lên, Mục Lương từ trong thư phòng đi ra.
Nguyệt Phi Nhan vội vàng giải thích:
- Không có gì, chỉ là Hi Bối Kỳ nghĩ đến ngươi lại đi phòng làm việc bận rộn.
Mục Lương mỉm cười nói:
- Đợi thêm hai ngày nữa lại tiếp tục, ta đâu thể ném tất cả công việc cho các ngươi chứ.
- Ngươi cũng không ít lần làm như vậy rồi…
Hi Bối Kỳ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cộp cộp cộp ~~~
Nguyệt Thấm Lan, Hồ Tiên, Tố Cẩm lần lượt đi vào cung điện, ba người vốn dĩ còn đang nói cười, sau khi nhìn thấy Mục Lương thì đều ngừng lại.
Nguyệt Thấm Lan trêu ghẹo nói:
- Ngươi có thể ra khỏi thư phòng trước khi cơm tối bắt đầu, thật là rất hiếm thấy.
Mục Lương dở khóc dở cười, ngày thường hắn ở thư phòng cũng là vì nghiên cứu Hệ thống thao tác ma pháp.
Hồ Tiên quyến rũ hỏi:
- Bữa tối hôm nay ăn món gì vậy?
- Hồ Tiên đại nhân, bữa tối hôm nay là thịt nướng.
Tiểu tử thanh thúy đáp.
- Thịt nướng à, món yêu thích của ta.
Đôi mắt đỏ rực của Hồ Tiên sáng lên, không chút hình tượng mà cởi giày cao gót trên chân, để chân trần đi tới sô pha.