Mục Lương đi lên trước ôm lấy cô gái đuôi hồ ly, dạy dỗ:
- Trên mặt đất lạnh, ngươi đang mang thai, phải chú ý chứ.
Hồ Tiên liếc nhìn Mục Lương, quyến rũ nói:
- Nào có dễ bệnh như vậy, ta còn cảm thấy nóng đây.
- Ta không cần ngươi cảm thấy.
Mục Lương bật cười, thả cô gái đuôi hồ ly ở trên ghế sô pha.
- Đúng vậy, Hồ Tiên đại nhân phải chú ý một chút nha.
Tiểu tử vội vàng đi lên trước, dùng mền quấn lấy chân của cô gái đuôi hồ ly.
- Các ngươi quá khoa trương rồi.
Lỗ tai hồ ly của Hồ Tiên run lên.
- Không có khoa trương, ta đi nấu một chén canh bổ dưỡng.
Tiểu Tử nói xong liền chạy về phía phòng bếp.
Khóe miệng của Mục Lương co giật, nói thật thì hắn cũng cảm thấy tiểu hầu gái có chút quá khoa trương.
- Mọi người đều quan tâm ngươi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã lên tiếng.
Hồ Tiên bất đắc dĩ nói:
- Vậy chờ đến lúc bụng của ta lớn thêm chút nữa, có phải là không thể xuống đất đi bộ hay không?
- Như vậy không nên, vận động thích hợp còn có thể giúp thai nhi đúng vị trí.
Mục Lương dịu dàng nói.
Hồ Tiên liếc nhìn Mục Lương, trêu ghẹo:
- Ngươi còn hiểu hơn cả nữ nhân chúng ta.
Mục Lương mỉm cười, không giải thích đây là do hắn nhớ tới tin tức xem được trên di động ở kiếp trước.
…
Trong phòng nghỉ ngơi dành riêng cho Bộ Đội Đặc Chủng U Linh ở tầng sáu khu vực Trung Ương.
Ly Nguyệt mới vừa ngồi xuống sau bàn làm việc thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Cộp cộp cộp ~~~
Cộc cộc cộc ~~~
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, giọng nói của Hổ Tây vang lên:
- Ly Nguyệt đội trưởng, chúng ta vào được không?
- Vào đi.
Ly Nguyệt thanh lãnh trả lời một câu.
Cọt kẹt ~~~
Hổ Tây đẩy cửa mà vào, phía sau còn có ba người Lan Đế, Mã Nhi và Thuỵ Tinh.
- Ly Nguyệt đội trưởng.
Bốn người giơ tay chào.
Ly Nguyệt khẽ gật đầu, đặt hai phần tư liệu trước mặt bốn người, nói:
- Ừm, lần này gọi các ngươi tới đây là có nhiệm vụ để các ngươi đi chấp hành.
Hổ Tây và Mã Nhi đều tiến lên cầm lấy một phần tư liệu, đập vào mắt là bốn chữ to "tư liệu cổ mộ".
- Tư liệu cổ mộ?
Thuỵ Tinh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, đầu đầy dấu hỏi.
Ly Nguyệt ngước mắt lên, lạnh nhạt nói:
- Trong mỗi tư liệu đều viết tin tức liên quan đến ba cổ mộ, ta cần các ngươi đi một chuyến mang sách cổ trong đó về đây.
Mã Nhi nhỏ giọng thầm thì:
- Đó không phải là trộm mộ sao.
- Cái này chúng ta thành thạo!
Đôi mắt đẹp của Thụy Tinh sáng ngời.
Hắn và em gái từng là đạo tặc, cũng từng đi đào mộ người có tiền, nhất là những quý tộc không chuyện ác nào không làm kia, càng là mục tiêu lựa chọn đứng đầu của hai anh em.
- Nghe có vẻ thú vị đấy.
Hổ Tây chớp chớp đôi mắt màu quýt nói.
Lan Đế cũng chớp mắt một chút, cảm thấy nhiệm vụ lần này rất mới mẻ, đáy mắt loáng thoáng còn có tia chờ mong.
Ly Nguyệt nghiêm túc nói:
- Không được buông lỏng cảnh giác, sợ là trong huyệt mộ còn có nguy hiểm, ta cũng không hy vọng các ngươi một đi không trở lại.
Vẻ mặt của Mã Nhi nghiêm túc, nói:
- Đúng là sẽ có nguy hiểm, có người khắc ma pháp trận vào trong cổ mộ để phòng ngừa kẻ trộm, còn có cơ quan, bẫy rập gì gì đó.
Lan Đế và Hổ Tây nghe vậy đều thu liễm nụ cười, hiểu rõ nhiệm vụ lần này còn khó hơn so với trong tưởng tượng.
Ly Nguyệt nhìn về phía Mã Nhi và Thụy Tinh, hỏi:
- Các ngươi từng trộm mộ à?
Nếu không phải ánh mắt của cô gái tóc trắng vô cùng bình tĩnh, hai anh em đều cho rằng cô ấy đang thẩm vấn tội phạm.
Mã Nhi ngượng ngùng gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Trước kia là chuyện bất đắc dĩ, vì sống sót nên chúng ta mượn tiền tài của người chết dùng một chút.
- Nói cứ như là các ngươi mượn xong sẽ trả lại vậy.
Hổ Tây nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thụy Tinh giải thích:
- Chúng ta không phải là mộ nào cũng trộm, chỉ ra tay với những quý tộc và phú thương có ác danh thôi.
Ly Nguyệt giơ tay lên cắt đứt lời nói của hai anh em, bình thản lên tiếng:
- Ta không có ý trách cứ hai người các ngươi, chỉ là muốn các ngươi chia sẻ một chút kinh nghiệm, để cho Hổ Tây và Lan Đế cũng tìm hiểu về việc trộm mộ như thế nào.
Đôi mắt của Mã Nhi và Thụy Tinh chớp chớp, nghe được lời này hai người đều trầm tĩnh lại.
- Nói đi, ta chuẩn bị xong rồi.
Hổ Tây lấy ra sổ tay và bút, bộ dáng khiêm tốn học hỏi.
Lan Đế thấy thế cũng lấy ra cuốn sổ và bút, đôi mắt nâu nhìn chằm chằm vào Mã Nhi và Thuỵ Tinh, không tiếng động thúc giục hai người mau nói nhanh.
- Em gái, ngươi nói đi.
Thụy Tinh vươn tay chọc chọc phía sau lưng em gái.
Mã Nhi hít một hơi thật sâu, bắt đầu nói về các mộ huyệt mà mình đi qua và mô tả bên trong có những gì.
Thụy Tinh nói bổ sung:
- Càng là người có thân phận cao quý thì mộ huyệt sẽ được chôn càng sâu, vì bảo hộ đồ vật bên trong, rất nhiều mộ huyệt sẽ bày biện ma pháp trận, có phòng ngự cũng có công kích, cái này nhất định phải cẩn thận.
Hổ Tây và Lan Đế nghe rất chăm chú, bút trong tay di chuyển thoăn thoắt trên trang giấy.
Mã Nhi nghiêm túc nói:
- Còn có một điểm phải lưu ý, trong huyệt mộ có thế sẽ có ma thú và khí độc.
- A, tại sao lại có cả ma thú nữa?
Hổ Tây sửng sốt một chút.
Mã Nhi giải thích:
- Mộ huyệt đều được xây ở trong núi sâu, vốn là trong lãnh thổ của đại đa số ma thú, có ma thú thông minh sẽ đào mộ ra, dùng làm sào huyệt của mình.
- Thì ra là vậy….
Hổ Tây và Lan Đế như có suy nghĩ gì đó, gật đầu.
Ly Nguyệt nhíu mày hỏi:
- Vậy khí độc là chuyện gì?
- Khí độc là do người xây dựng mộ huyệt phóng vào, đồng dạng là dùng để phòng ngừa mộ bị trộm, dù có người đi vào thì cũng sẽ bị độc chết.
Mã Nhi nghiêm túc bổ sung:
- Còn có loại khí độc hình thành từ tự nhiên, cái này có quan hệ với việc mộ huyệt bị bịt kín, địa phương không thông gió vốn dĩ dễ dàng nảy sinh những thứ này.
Hổ Tây và Lan Đế lại gật đầu lần nữa, nhanh chóng viết thông tin vào trong sổ tay.
Ly Nguyệt nhàn nhạt nói:
- Đây không phải là vấn đề, mang theo đủ bí dược là tốt rồi.
- Đúng vậy, có thể ngâm sẵn hai bình trà tinh thần, độc gì cũng có thể giải hết.
Hổ Tây và Lan Đế gật đầu đồng ý.
Ly Nguyệt bình tĩnh nói:
- Ừ, chúng ta cũng có Phú Năng Trân Châu Bách Độc Bất Xâm, gặp độc khí cũng không cần sợ hãi.
-Vậy là tốt rồi.
Mã Nhi và Thụy Tinh nhìn nhau.
Ly Nguyệt tiếp tục nói:
- Nếu xuất hiện ma thú, trước tiên không bàn đến việc có gặp được bọn nó hay không, nếu thật sự gặp phải, lấy thực lực của các ngươi thì chạy trốn không thành vấn đề.
- Ta và Lan Đế khẳng định không thành vấn đề.
Hổ Tây tự tin vỗ ngực một cái.
Lấy năng lực thức tỉnh của cô, chỉ cần gặp phải nguy hiểm thì có thể mang theo Lan Đế dịch chuyển rời đi.