Thuỵ Tinh bình thản nói:
- Chúng ta trước khi tiến vào mộ huyệt đều dùng linh thể đi vào trước, khi nào xác định có thể giải quyết vấn đề hoặc là không có nguy hiểm thì chúng ta mới có thể xuống dưới.
Ly Nguyệt hài lòng gật đầu, khoé môi hơi cong lên, nói:
- Rất tốt, xem ra các ngươi hoàn toàn có nắm chắc nhiệm vụ lần này.
- Đương nhiên rồi.
Hổ Tây ngạo nghễ hất cằm lên.
- Ly Nguyệt đội trưởng yên tâm đi, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Lan Đế giơ tay nghiêm chào.
Mã Nhi và Thuỵ Tinh cũng nghiêm chào, nói với giọng kiên định:
- Chúng ta cũng đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, mang toàn bộ sách cổ trở về đây.
Ly Nguyệt nhìn bốn người một lượt, hài lòng nói:
- Rất tốt, trở về thu dọn đồ đạc, sáng sớm ngày mai xuất phát.
- Chỉ có bốn người chúng ta đi thôi sao?
Đôi mắt đẹp của Mã Nhi chớp chớp.
- Ít người sẽ hành động thuận tiện hơn, đương nhiên các ngươi cũng có thể gọi thêm người tới trợ giúp.
Ly Nguyệt nói không chút để ý.
- Hiểu rồi.
Mã Nhi gật đầu.
- Ly Nguyệt đội trưởng, lần này chỉ cần sách cổ thôi sao?
Hổ Tây đột nhiên hỏi.
Đôi mắt nâu của Lan Đế chớp chớp, thắc mắc:
- Nếu là ngẫu nhiên gặp phải ma thú tinh thạch hoặc là bảo vật khác thì cũng không cần lấy à?
-....
Ly Nguyệt trầm mặc một lúc.
Cô gái tóc trắng nhớ lại phương pháp mà Mục Lương đối đãi với kẻ địch ở đại lục cũ, có thể dùng từ cá diếc sang sông để hình dung cũng không quá đáng.
Cô suy nghĩ một chút, nói:
- Về điểm này, các ngươi có thể noi theo bệ hạ một chút.
- Ta hiểu rồi.
Lan Đế vả Hổ Tây nhếch miệng cười.
Mã Nhi và Thụy Tinh theo hai người Lan Đế rời khỏi văn phòng, cùng nhau đi ra ngoài.
- Chị Hổ Tây, lời vừa rồi của Ly Nguyệt đội trưởng là có ý gì?
Mã Nhi khó hiểu hỏi.
- Đúng rồi, cái gì gọi là noi theo bệ hạ?
Thụy Tinh đầu đầy dấu hỏi.
Hổ Tây dừng bước, xoay người vỗ vỗ bả vai của Mã Nhi, nói trịnh trọng và nghiêm túc:
- Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, sau khi tiến vào mộ huyệt, lấy hết toàn bộ đồ vật có thể mang đi là được.
- Đúng vậy.
Lan Đế gật đầu.
Mã Nhi và Thuỵ Tinh ngẩn ngơ, một lúc lâu sau vẫn không có phục hồi tinh thần lại.
- Ca ca, có vẻ như chúng ta phải đi xin thêm mấy cái ma cụ không gian chứa đựng rồi.
Mã Nhi nhẹ giọng than thở.
…
Ầm ầm ầm ~~~
Vương quốc Ai Nhĩ Văn, bên trong dãy núi giao hội hình chữ thập.
Hiện tại là năm giờ chiều, trên trời vang lên từng tiếng sấm sét.
Trong rừng núi rậm rạp, Ngôn Băng chợt dừng bước, ánh mắt xuyên qua khe hở các cành cây khô nhìn lên bầu trời, mây đen tầng tầng lớp lớp, làm cho người ta có một loại cảm giác kìm nén không thở nổi.
- Có vẻ như sắp mưa to rồi.
Cổ Tư Mỹ nhíu mày nói.
- Đây cũng không phải là một tin tức tốt.
Ngôn Băng lạnh nhạt nói.
Cô không thích trời mưa, nhất là ở trong núi rừng, đặc biệt là khi đang chấp hành nhiệm vụ quan trọng như vậy, sẽ làm cho tầm nhìn giảm bớt, tiếng mưa rơi và tiếng gió còn có thể ảnh hưởng tới thính giác.
Trên mặt của Cổ Tư Mỹ đã không còn ý cười, hỏi:
- Vậy làm sao bây giờ, muốn dừng lại nghỉ ngơi không?
Ánh mắt của Ngôn Băng loé lên, vào núi đã nửa tháng, bọn họ cũng chỉ tìm tòi được một phần ba sơn mạch.
- Nghỉ ngơi đi.
Cô thở dài một tiếng.
- Ta đi truyền lời.
Cổ Tư Mỹ nói xong liền xoay người rời đi.
Ngôn Băng dừng bước, dọn dẹp thảm thực vật xung quanh, làm ra một mảnh đất trống, chuẩn bị xây dựng một nơi trú mưa đơn giản.
Ầm ầm ầm ~~~
Bầu trời loé lên tia chớp, Kim Ô Thánh Quang bay lượn ở dưới mây đen, sấm sét rơi xuống người nó giống như là đang chọc cù lét.
Trong dãy núi, các cường giả vương quốc Ai Nhĩ Văn dần dần dừng bước, bắt đầu một vòng nghỉ ngơi chỉnh đốn mới.
Chờ Cổ Tư Mỹ truyền lời trở về, lập tức nhìn thấy một căn phòng nhỏ bằng lưu ly, là Ngôn Băng dùng Phú Năng Trân Châu xây dựng lên.
Ầm ầm ầm ~~~
Một tiếng sấm rền điếc tai qua đi, nước mưa to như hạt đậu từ trên trời giáng xuống, bao trùm cả hai dãy sơn mạch.
Cổ Tư Mỹ sợ hết hồn, vội vã trốn vào trong phòng nhỏ.
Ba tháp ba tháp ~~~
Nước mưa rơi vào nóc nhà, phát ra tiếng vang tí tách.
- Căn nhà này thật không tệ.
Cổ Tư Mỹ cảm thán nói.
Ngôn Băng liếc nhìn nữ nhân rồi lẳng lặng lấy hộp đồ ăn và nồi lẩu tự sôi ra.
Cổ Tư Mỹ hiểu ý, thành thói quen nhận lấy hộp đựng thức ăn và nồi lẩu tự sôi bắt đầu nấu ăn, chẳng mấy chốc mùi thơm của thức ăn bay đầy cả căn phòng nhỏ.
Mười phút sau, hai người cầm hộp đồ ăn ăn uống rất hăng say.
- Ngôn Băng, đây là ngày thứ mười lăm chúng ta đi vào núi rồi đấy.
Cổ Tư Mỹ đột nhiên lên tiếng.
Ngôn Băng gật đầu hỏi:
- Ừm, có chuyện gì không?
Cổ Tư Mỹ nhắc nhở:
- Nếu không nhanh chóng giải quyết Hư Quỷ, chúng ta sẽ không kịp tham gia hôn lễ của bệ hạ và Hồ Tiên đại nhân nha.
Nghe được lời này, tay của Ngôn Băng khẽ run lên, lúc này mới nhớ tới hôn lễ của Hồ Tiên và Mục Lương, hình như chỉ còn có mười ngày nữa thôi.
Đôi mắt đẹp của Cổ Tư Mỹ chớp chớp, hỏi:
- Đừng nói là ngươi quên mất rồi?
- Không có.
Ngôn Băng đáp với thần sắc không thay đổi.
Cổ Tư Mỹ nói một cách đương nhiên:
- Ta biết ngay mà, tất cả mọi người đều quan tâm bệ hạ, sao có người lại quên được chứ.
-....
Ngôn Băng mím môi một cái, tiếp tục lùa cơm vào miệng.
Cổ Tư Mỹ nhìn ra phía bên ngoài nhà lưu ly trong suốt, mưa càng lúc càng nặng hạt, đã không nhìn thấy đồ vật cách xa mười mét.
Sắc trời dần dần tối lại, chỉ chốc lát sau đã hoàn toàn đen.
Ong ong ong ~~~
Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng bay ra từ áo của cô gái tóc tím, phát ra tia sáng chiếu sáng cả căn nhà lưu ly.
Ngôn Băng nhìn chăm chú vào màn mưa ngoài cửa, không hiểu sao trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an.
- Có chuyện gì vậy?
Cổ Tư Mỹ buông hộp đồ trống không xuống, lau miệng rồi hỏi.
- Không có gì.
Ngôn Băng lắc đầu.
Cô đột nhiên đứng lên nói:
- Ngươi chờ ở đây, ta đi ra ngoài xem một chút.
- Trời mưa to như vậy, ngươi còn muốn đi ra ngoài làm gì?
Cổ Tư Mỹ hô một tiếng, nhưng cô gái tóc tím đã lắc mình tiến vào trong màn mưa, biến mất ở trong bóng đêm.
- Kỳ kỳ quái quái.
Cổ Tư Mỹ cau mày, trong lòng mơ hồ cũng có cảm giác bất an.
Hoa lạp lạp ~~~
Dưới màn mưa, Ngôn Băng di chuyển rất nhanh, tiếng mưa rơi trên lá cây rất ầm ĩ.
Cô leo lên một sườn núi, cách đó không xa là một khe núi, từ tiếng mưa rơi là có thể phân biệt được.
Loạt soạt loạt soạt ~~~
Tai của Ngôn Băng khẽ giật, cô nghe thấy tiếng động khác thường trong tiếng mưa, giống như là có thứ gì đó đang nhanh chóng xuyên qua bụi cây rậm rạp.
- Đó là thứ gì?
Cô cảnh giác nhíu mày lại.
Loạt soạt loạt soạt ~~~
Tiếng động kỳ quái trở nên rõ ràng hơn, trong không khí ẩm ướt có thêm một mùi khác.