Chỉ là Ngôn Băng bị thương thật sự quá nặng, lấy tạo nghệ về ma pháp của Cổ Tư Mỹ, không cách nào chữa khỏi cho cô ấy, chỉ có thể đưa đến tác dụng không cho thương thế tiếp tục trở nên tệ hơn.
- Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngươi sẽ chết.
Vẻ mặt của Cổ Tư Mỹ trở nên trắng bệch, cô không thể tiếp tục thi triển ma pháp sinh mệnh, ma lực trong cơ thể luôn có thời điểm tiêu hao sạch sẽ.
- Không cần để ý, ta đã ăn bào tử phục sinh rồi.
Miệng của Ngôn Băng khẽ nhúc nhích, giọng nói vô cùng suy yếu.
Cổ Tư Mỹ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Bào tử phục sinh có thể bảo vệ mạng sống của ngươi trong thời điểm mấu chốt, mỗi năm chỉ có cơ hội một lần, không nên lãng phí ở đây.
Trước khi xuất phát thì cô cũng đã được cho ăn bào tử phục sinh, đương nhiên biết sự lợi hại của thứ này.
Ngôn Băng mấp máy môi, nói với giọng khàn khàn:
- Vô dụng thôi, ta bị gãy rất nhiều xương, còn bị đâm xuyên qua nội tạng, ở đây căn bản không trị hết được.
Cô có thể cảm nhận được tình huống trong cơ thể của mình tệ đến cỡ nào, nếu như không có Khôi Giáp U Linh ở đây thì cô đã sớm là một khối thi thể, chỉ có thể dựa vào bào tử phục sinh.
- Vậy thì trở về vương quốc Huyền Vũ đi, bệ hạ nhất định có biện pháp.
Cổ Tư Mỹ nói với giọng điệu kiên định.
Lúc này cô có chút hối hận, trước khi xuất phát hẳn là nên xin một cánh Cửa Không Gian Truyền Tống, như vậy thì việc trở về vương quốc Huyền Vũ sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Ngôn Băng còn muốn nói điều gì, đau đớn trong cơ thể làm cho cô không nói nên lời.
Cổ Tư Mỹ nghĩ tới cái gì đó, ngẩng đầu hô lớn:
- Tiểu Kim, mau xuống đây!
Cô hô liên tục mãi đến khi Kim Ô Thánh Quang từ trên cao đáp xuống.
Cổ Tư Mỹ thận trọng ôm lấy cô gái tóc tím, không quên cắn răng chửi thầm một câu:
- Sao ngươi lại nặng như vậy chứ?
-...
Khoé miệng của Ngôn Băng co giật, đột nhiên cảm thấy hiện tại tử vong cũng không tệ lắm.
Cổ Tư Mỹ ôm lấy cô gái tóc tím đi về phía Kim Ô Thánh Quang, vừa đi vừa nói:
- Đưa chúng ta trở về vương quốc Huyền Vũ.
Kim Ô Thánh Quang nghe vậy cúi người, để cho nữ nhân ôm cô gái tóc tím lên trên lưng của mình.
Chờ sau khi hai người ngồi vững vàng, Kim Ô Thánh Quang vỗ cánh bay lên cao, đón mưa dông bay hết tốc lực về phía vương quốc Huyền Vũ.
Đã không có Thú Trấn Sơn, tốc độ bay của Kim Ô Thánh Quang nhanh đến kinh người, giống như mũi tên rời cung phá tan màn mưa.
- Khụ khụ ~~~
Ngôn Băng nằm trong lòng của Cổ Tư Mỹ, hô hấp dần dần trở nên dồn dập.
Cổ Tư Mỹ thấy thế vội vã lấy ra ma dược khôi phục ma lực, tiếp tục thi triển ma pháp sinh mệnh trị liệu tổn thương của cô gái tóc tím.
Cô lo lắng nói:
- Ngươi nhẫn nhịn một chút, lấy tốc độ bây giờ, đến hừng đông nhất định chúng ta có thể trở về vương quốc Huyền Vũ.
Miệng của Ngôn Băng giật giật, không thể nói nên lời.
- Được rồi, ngươi đừng nói chuyện nữa, an tâm dưỡng thương đi.
Cổ Tư Mỹ nói với giọng điệu nghiêm túc.
Ngôn Băng nhắm mắt lại, hô hấp chậm lại, cơn đau trong cơ thể thật sự dằn vặt người.
- Chịu đựng một chút.
Cổ Tư Mỹ thỉnh thoảng lên tiếng để xác nhận tình trạng của cô gái tóc tím, lo lắng cô ấy sẽ hôn mê, như vậy quá nguy hiểm.
- Ta có thể kiên trì, nhưng ngươi có thể đừng quá dông dài hay không?
Ngôn Băng không khỏi dùng sức nói một câu rất rõ ràng.
Cổ Tư Mỹ trợn trắng mắt, vội vàng khuyên nhủ:
- Được được được, ngươi cũng đừng nói nữa.
Cô còn phải phân tâm thi triển ma pháp sinh mệnh, đây là chuyện rất tiêu hao tâm thần.
Cổ Tư Mỹ thấp giọng tự lẩm bẩm:
- Như vậy không được, sau khi trở về vương quốc Huyền Vũ mình phải gia tăng đề cao pháp sinh mệnh mới được.
Thời gian trôi qua, khi Kim Ô Thánh Quang bay ra khỏi lục địa tiến vào biển rộng, hai người biết khoảng cách đến vương quốc Huyền Vũ đã không còn xa nữa.
- Khụ khụ ~ ~ ~
Ngôn Băng ho khan một tiếng, quần áo dưới khôi giáp vẫn còn ướt, điều này làm cho cô rất khó chịu.
- Nhẫn nhịn.
Cổ Tư Mỹ không ngừng lặp lại câu này.
Lúc này Ngôn Băng cảm thấy đầu nặng trĩu, rất muốn ngủ, nhưng tiềm thức nói cho cô biết nếu như bây giờ ngủ thì rất có thể lần sau thức dậy sẽ là ở bên trong nấm khổng lồ.
- Không được ngủ bây giờ.
Cô không ngừng nhắc nhở bản thân.
Hình như Kim Ô Thánh Quang cũng cảm nhận được cái gì đó, tốc độ phi hành lại tăng lên, lưu lại một vệt ảo ảnh màu vàng kim trên không trung.
…
- Đông đông đông ~~~
Chuông Huyền Vũ bị gõ vang, Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ tỏa sáng, làm cho vương quốc Huyền Vũ lại tiến vào một ngày mới.
Trong cung điện, các tiểu hầu gái bận rộn không ngừng, có người quét tước vệ sinh, có người phụ trách bữa sáng hôm nay.
Trong phòng bếp, Diêu Nhi và Ba Phù đang rửa rau xanh, trên miệng bếp lò có một nồi sứ đang sôi ùng ục, bên trong là cháo Linh Mễ được nấu nhừ.
Chỉ chốc lát sau, mùi thơm của cháo lan tỏa khắp phòng bếp.
Ục ục ục ~~~
Ba Phù bỏ rau xanh đã cắt nhỏ vào trong nồi cháo sau đó khuấy đều.
Cháo Linh Mễ còn được cho thêm nấm, thịt viên, hương liệu, hải sản, điều này làm cho cả nồi cháo có hương vị đặc biệt ngọt ngào, các cô gái trong cung điện đều rất thích ăn.
Ba Phù thanh thúy nói:
- Diêu Nhi, làm thêm hai đĩa trứng xào cà chua đi.
- Được.
Diêu Nhi đáp một tiếng, lấy ra cà chua đi rửa sạch rồi thuần thục cắt nhỏ.
Trong phòng bếp bận rộn, các tiểu hầu gái trong sảnh chính cũng không nhàn rỗi, các cô lau nhà phết đất, tưới nước cho hoa cỏ, giặt giũ quần áo cho mọi người.
- Cộp cộp cộp ~~~
Hồ Tiên đi vào chính sảnh cung điện, hôm nay cô mặc váy dài màu đỏ, trên chân là một đôi giày cao gót cao năm centimet.
- Chào buổi sáng Hồ Tiên đại nhân.
Đám người Thanh Vụ dồn dập lên tiếng vấn an.
- Chào buổi sáng.
Hồ Tiên quyến rũ đáp lại, ưu nhã đi tới trước ghế sô pha rồi ngồi xuống.
Cô thuận miệng hỏi:
- Bệ hạ của các ngươi đã tỉnh chưa?
- Cái này chúng ta không biết, bệ hạ còn chưa đi ra khỏi thư phòng.
Tiểu Tử lắc đầu đáp.
- Không phải là hắn lại bận rộn cả đêm nữa chứ?
Hồ Tiên nhíu mày hỏi.
Thanh Vụ lắc đầu nói:
- Không có, tối hôm qua bệ hạ đã đi ngủ từ sớm.
- Vương hậu cũng ở đó à?
Đôi mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên chớp chớp.
- Hình như là vậy.
Khóe môi của Thanh Vụ hơi cong lên.
- Xem ra vương hậu của các người cũng rất muốn có một đứa bé.
Hồ Tiên cười quyến rũ nói.
Các tiểu hầu gái đưa mắt nhìn nhau, không dám tiếp nhận lời trêu chọc của cô gái đuôi hồ ly.
- Chào buổi sáng mọi người.
Giọng nói ngây thơ vang lên, Hổ Tây và Lan Đế đi vào cung điện, hai người vừa mới hoàn thành thần luyện.