Hồ Tiên liếc nhìn hai người:
- Hôm nay các ngươi dùng bữa sáng ở cung điện à?
Hổ Tây ngây thơ trả lời:
- Đúng nha, ngày hôm nay chúng ta sẽ lên đường đi đại lục mới chấp hành nhiệm vụ, không biết bao lâu mới có thể trở về, ta sẽ rất nhớ thức ăn ở đây, cho nên hôm nay phải ăn nhiều một chút mới được.
- Ta sẽ bảo nhóm Ba Phù chuẩn bị thức ăn nhiều một chút.
Tiểu Tử nói xong thì đi tới nhà bếp.
- Lần này các ngươi đi chấp hành nhiệm vụ gì thế?
Hồ Tiên thuận miệng nói.
- Đi trộm mộ.
Lan Đế nhanh miệng đáp.
- Trộm mộ?
Hồ Tiên hơi nhướng mày.
Hổ Tây gật đầu, nói tiếp:
- Đúng rồi.
Hồ Tiên như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, không hỏi nhiều.
- Bệ hạ đâu rồi?
Hổ Tây thắc mắc hỏi.
- Bệ hạ của các ngươi còn chưa tỉnh ngủ đâu.
Hồ Tiên nhận lấy sữa thú do tiểu hầu gái đưa tới, nhấp một miếng.
- Chất lượng giấc ngủ của bệ hạ thật tốt.
Hổ Tây nói thầm một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô gái đuôi hồ ly.
- Cộp cộp cộp ~ ~ ~
Tiếng bước chân lại vang lên, Mễ Nặc từ trong Thiên Điện đi ra, đôi tai thỏ nhung nhung đung đưa mỗi bước đi.
- Mọi người buổi sáng tốt lành!
Mễ Nặc ngây thơ lên tiếng.
- Chào buổi sáng.
Mọi người cười đáp lại.
Mễ Nặc lưu ý đến đôi giày của cô gái đuôi hồ ly, chân mày lập tức nhíu lại.
- Có chuyện gì vậy?
Hồ Tiên kinh ngạc hỏi.
Mễ Nặc nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Chị Hồ Tiên, ngươi đang có thai, không nên mang giày quá cao, sẽ rất nguy hiểm.
Hồ Tiên cười quyến rũ nói:
- Yên tâm đi, lấy thực lực của ta, cho dù là đi đôi giày cao một mét cũng có thể đi bộ vững vàng.
- Như vậy cũng không được, không sợ bất cẩn chỉ sợ lỡ như, đây là lời Mục Lương nói.
Vẻ mặt của Mễ Nặc trở nên nghiêm túc.
Hồ Tiên giơ tay đỡ trán, mang thai thật bất tiện, không thể làm gì được, mà điều làm cho cô cảm thấy u oán nhất chính là không thể thường xuyên đi tìm Mục Lương cùng ngủ.
- Ta biết rồi, lần sau không mang nữa.
Cô thoả hiệp nói.
- Hôm nay cũng không thể mang nha.
Mễ Nặc nghiêm túc nói.
- Được được được, nghe lời ngươi.
Hồ Tiên gật đầu đáp ứng.
Tiểu hầu gái thấy thế thì mang tới một đôi giày đế bằng mềm mại, để cho cô gái đuôi hồ ly thay, lúc này cô gái tai thỏ mới yên tâm lại.
Hồ Tiên nhẹ véo má cô gái tai thỏ, cười hỏi:
- Thế này đã được chưa?
Mễ Nặc đỏ mặt, ngây thơ gật đầu rồi nói:
- Ừm, như vậy ta yên tâm rồi.
- Cọt kẹt ~~~
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Mục Lương đi về phía chính sảnh.
- Chào bệ hạ ~~~
Nhóm tiểu hầu gái đồng thanh lên tiếng chào hỏi.
- Chào mọi người.
Mục Lương gật đầu, nhìn về phía đám người Hồ Tiên.
Hồ Tiên hỏi với giọng điệu quyến rũ:
- Thấm Lan đâu rồi?
- ….Cô ấy đang rửa mặt.
Miệng của Mục Lương hơi co giật, luôn cảm thấy giọng điệu của cô gái đuôi hồ ly có chút trêu ghẹo.
- Mục Lương, hôm nay ngươi muốn làm gì vậy?
Mễ Nặc thanh thúy hỏi.
Mục Lương ôn hòa đáp:
- Tiếp tục nghiên cứu Hệ thống thao tác ma pháp.
Mễ Nặc nghiêng đầu hỏi:
- Đám cưới của ngươi và chị Hồ Tiên không cần phải tập trung à?
- Từ giờ cho đến hôn lễ còn rất nhiều thời gian, không vội.
Hồ Tiên vỗ vỗ mu bàn tay của cô gái tai thỏ.
- Yên tâm đi, tất cả đã được ta an bài xong cả rồi.
Mục Lương cười ôn hòa.
- Vậy là tốt rồi.
Mễ Nặc lập tức cười tươi như hoa.
Mục Lương còn muốn nói điều gì đó thì đột nhiên lông mày nhíu lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Hồ Tiên nhận thấy có gì đó không đúng, lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Ngôn Băng đã xảy ra chuyện.
Mục Lương đáp.
Hắn nhận được tin tức do Kim Ô Thánh Quang truyền về, đồng thời cũng cảm nhận được nó cách mình càng ngày càng gần.
- Ngôn Băng đã xảy ra chuyện gì?
Hồ Tiên biến sắc.
Mễ Nặc và những người khác cũng lo lắng không thôi, đồng loạt nhìn về phía Mục Lương, chờ đợi lời giải thích của hắn.
Mục Lương lắc đầu, trầm giọng nói:
- Tình huống cụ thể còn chưa rõ ràng lắm, Kim Ô Thánh Quang đã đưa cô ấy trở lại, lập tức đến đây rồi.
Vẻ mặt của Hồ Tiên trở nên nghiêm túc, nói:
- Không thể để cho Ngôn Băng xảy ra chuyện.
Mục Lương vỗ vỗ vai của cô gái đuôi hồ ly, trấn an nói:
- Yên tâm đi, có ta ở đây, cô ấy có chuyện gì thì ta cũng có thể giải quyết.
- Ừ.
Hồ Tiên chậm rãi gật đầu
- Ô ô ô ~ ~ ~
Tiếng kêu của Kim Ô Thánh Quang vang lên trên bầu trời Chủ Thành, một bóng dáng màu vàng óng lao về phía tầng tám Khu Vực Trung Ương.
- Tới rồi.
Mục Lương bỏ lại một câu, cơ thể biến mất tại chỗ.
Khi hắn trở về, trong lòng là Ngôn Băng đang bị trọng thương, bên cạnh còn có Cổ Tư Mỹ với vẻ mặt trắng bệch.
- Bệ hạ, mau cứu Ngôn Băng đi.
Lúc này Cổ Tư Mỹ mới phản ứng lại, nhìn thấy Mục Lương hô to lên.
- Ta biết rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.
Mục Lương bỏ lại một câu rồi ôm lấy cô gái tóc tím bước nhanh tới ghế sô pha trước đó, nhẹ nhàng buông thiếu nữ xuống.
- Cô ấy bị thương nặng quá, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Khuôn mặt của Mễ Nặc trắng bệch, thấy sắc mặt của cô gái tóc tím tái xanh, bộ dáng như là sắp chết.
- Chúng ta bị Hư Quỷ đánh lén.
Cổ Tư Mỹ giải thích ngắn gọn.
Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Mục Lương trở nên nghiêm túc, hắn nhanh chóng ngưng tụ ra một đoàn nguyên tố sinh mệnh đánh vào trong cơ thể cô gái tóc tím, cuối cùng cũng kéo một hơi cuối cùng của cô ấy trở lại.
Hồ Tiên thấy cô gái tóc tím còn thở, biết cô ấy không chết được, có Mục Lương ở đây, người chết cũng có thể sống lại.
Cô nhìn về phía Cổ Tư Mỹ, nói:
- Tình trạng của ngươi cũng rất kém, nghỉ ngơi thật tốt đi.
- Đúng là ta cần phải nghỉ ngơi một chút.
Cổ Tư Mỹ nói xong thì đặt mông ngồi xuống, cả đêm cô đều thi triển ma pháp sinh mệnh, cơ thể hoàn toàn bị đào rỗng.
Mục Lương giơ tay lên thi triển năng lực thức tỉnh, làm cho Ngôn Băng lơ lửng giữa không trung, động tác cẩn thận cởi bỏ Khôi Giáp U Linh trên người cô.
- Ong ong ong ~~~
Hắn hơi chuyển động suy nghĩ, gợn sóng vô hình khuếch tán ra, quần áo trên người Ngôn Băng nhanh chóng khô ráo.
Hồ Tiên nhìn vết máu trên quần áo của cô gái tóc tím, không khỏi siết chặt tay lại.
- Bệ hạ, tiểu thư Ngôn Băng không sao chứ?
Ba Phù quan tâm hỏi.
- Không đâu.
Mục Lương nói với giọng điệu chắc chắn.
Hắn lại ngưng tụ ra một đoàn nguyên tố sinh mệnh, phách vào trong cơ thể của cô gái tóc tím.
Ngôn Băng nhắm chặt mắt, lông mi nhỏ dài rung động, vẫn đang trong tình trạng hôn mê.
Mục Lương nghiêm túc nói:
- Thương thế trong cơ thể cô ấy tương đối nghiêm trọng, cần phải nối lại các xương đã gãy lìa, một ít mảnh vỡ xương cốt cũng phải lấy ra.
- Vậy phải đưa đến Bệnh Viện Đa Khoa à?
Sắc mặt của Mễ Nặc trở nên trắng bệch.
- Không cần, để ta làm là được.
Mục Lương trầm giọng nói.
Hắn liếc nhìn đám người, nói:
- Sau đây ta phải mở cơ thể của Ngôn Băng ra, nếu như các ngươi sợ thì có thể tránh một chút.
- Vậy ta tránh một chút.
Mễ Nặc rụt cổ xoay người rời đi, cô sợ nếu mình kiên trì ở lại, đến lúc đó sợ hãi ngất xỉu thì chỉ thêm phiền cho Mục Lương.