Hồ Tiên cau mày không đi, các tiểu hầu gái cũng ở lại.
Mục Lương xoay người lại, thi triển năng lực làm cho Ngôn Băng hoàn toàn hôn mê, không quên cho cô một cái May Mắn Che Chở, mới bắt đầu giải phẫu.
Hắn lấy ra một cây đao nhỏ, nhẹ nhàng rạch ra lồng ngực của Ngôn Băng ra, máu còn chưa phun ra đã bị khống chế chảy trở về trong cơ thể.
Các tiểu hầu gái có chút sợ hãi nhưng vẫn khẩn trương nhìn cảnh tượng ấy.
Đôi mắt của Mục Lương không nháy một cái, động tác nhẹ nhàng làm cho khớp xương gãy lìa của cô gái tóc tím được nối lại, sau đó thi triển năng lực làm cho các xương cấp tốc khép lại, cũng lấy mảnh vỡ xương cốt trong tim ra.
Thời gian trôi qua, toàn bộ phần xương gãy của thiếu nữ đều được nối lại, dưới sự trợ giúp của nguyên tố sinh mệnh, các loại xương cốt dần dần trở lại vị trí cũ, như chưa từng bị đứt đoạn.
Sau khi hoàn thành công việc nối lại xương, kế tiếp là chữa trị nội tạng bị hư hại, đơn giản dựa vào nguyên tố sinh mệnh là có thể hoàn thành.
Chờ sau khi giải phẫu kết thúc, trên da của cô gái tóc tím không hề có bất kỳ vết thương nào, giống như là chưa từng bị thương.
- Được rồi.
Mục Lương buông tay xuống, khống chế trọng lực làm cho Ngôn Băng rơi xuống trên ghế sô pha.
Hồ Tiên quan tâm hỏi:
- Cô ấy không sao chứ?
Mấy người Hổ Tây cũng vây lên trước, khẩn trương nhìn chăm chú vào cô gái tóc tím đang ngủ say.
- Không sao, chờ cô ấy tỉnh ngủ là tốt rồi.
Mục Lương ôn hòa đáp.
- Vậy là tốt rồi.
Đám người Hồ Tiên nghe vậy đều thở phào một hơi, cơ thể và tinh thần đều trầm tĩnh lại.
- Ngôn Băng thế nào rồi?
Giọng nói của Nguyệt Thấm Lan vang lên, cô vội vã đi ra khỏi thư phòng.
Cô vừa mới tắm rửa xong, từ trong miệng của cô gái tai thỏ đã biết chuyện đã xảy ra, vì vậy vội vàng chạy đến xem tình huống.
- Không sao, chờ cô ấy tỉnh lại là tốt rồi.
Mục Lương dịu dàng trấn an.
Nguyệt Thấm Lan thở ra một hơi, chậm rãi gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Mục Lương nhìn về phía Cổ Tư Mỹ, trầm giọng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì, nói tỉ mỉ một chút.
Cổ Tư Mỹ gật đầu, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Bệ hạ, chuyện là như vậy...
Ánh mắt của Mục Lương bình tĩnh, nghe xong lời của cô, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Cổ Tư Mỹ cảm thán nói:
- Không biết người của vương quốc Ai Nhĩ Văn có tìm được Hư Quỷ không nữa.
- Người của vương quốc Ai Nhĩ Văn đều là một đám phế vật.
Giọng nói của Mục Lương đạm mạc.
Cổ Tư Mỹ rụt cổ lại, biết Mục Lương đang tức giận.
Nguyệt Thấm Lan nói với giọng lạnh lùng:
- Chỉ dựa vào những người đó, sợ là rất khó tìm ra nơi ẩn núp của Hư Quỷ.
- Ta cũng nghĩ vậy.
Cổ Tư Mỹ gật đầu đồng tình.
- Ta đi một chuyến.
Mục Lương luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Hồ Tiên nhẹ nhàng nói:
- Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ngươi tự mình đi một chuyến có thể quá lãng phí thời gian của mình hay không.
Mục Lương lắc đầu, ôn hòa nói:
- Chuyện này không thể kéo dài nữa, ta qua đó giải quyết sớm một chút cũng tốt.
- Khi nào ngươi xuất phát?
Nguyệt Thấm Lan hỏi.
- Ăn điểm tâm xong lại xuất phát.
Mục Lương bình thản nói.
- Ta đi phòng bếp hỗ trợ.
Tiểu Tử bỏ lại một câu rồi xoay người vội vã đi về phía phòng bếp.
Đôi mắt đẹp của Cổ Tư Mỹ chớp chớp, hỏi:
- Bệ hạ, có cần ta dẫn đường không?
- Không cần, ta biết ở đâu rồi.
Mục Lương nhàn nhạt đáp.
Thú Trấn Sơn vẫn còn ở trong vương quốc Ai Nhĩ Văn, đây chính là định vị tốt nhất, chỉ cần dựa theo khế ước liên lạc là có thể tìm được vị trí của Hư Quỷ.
- Vậy được rồi.
Trong mắt của Cổ Tư Mỹ hiện lên một tia tiếc nuối, cô còn muốn nhìn phản ứng của đám người Tam vương tử khi thấy vẻ mặt tức giận của Mục Lương.
Trong lòng cô cũng rất kinh ngạc, thì ra vị trí của Ngôn Băng ở trong lòng bệ hạ lại cao như vậy.
Hồ Tiên quyến rũ hỏi:
- Với thực lực và tốc độ của ngươi, trước khi trời tối hẳn là có thể trở về.
Mục Lương ôn hòa đáp:
- Có thể.
- Được rồi, vậy ngươi đi đi, vương quốc đã có chúng ta canh chừng rồi.
Hồ Tiên thanh thúy nói.
Nguyệt Thấm Lan nghĩ tới cái gì, ưu nhã lên tiếng:
- Nghe Ly Nguyệt nói, sau này ngươi còn phải đến Thiên Quốc một chuyến, có muốn thừa dịp lần này đi qua đó không?
- A, bệ hạ muốn đi Thiên Quốc à?
Đôi mắt của Cổ Tư Mỹ trợn to.
- Thiên Quốc là nơi nào?
Đám người Hổ Tây đầu đầy dấu hỏi.
Mục Lương lắc đầu không giải thích, bình tĩnh nói:
- Không vội, chờ hôn lễ với Hồ Tiên kết thúc rồi đi cũng không muộn.
- Thế cũng được.
Nguyệt Thấm Lan nói xong liếc nhìn bụng của cô gái đuôi hồ ly, hôn lễ quả thật không thể kéo dài nữa.
Cổ Tư Mỹ lại hỏi lần nữa:
- Thiên Quốc rất nguy hiểm, bệ hạ định đến đó làm gì?
Mục Lương nhìn về phía Cổ Tư Mỹ, hỏi này đáp nọ:
- Ta nghe đồn điểm đến cuối cùng của Ma Pháp Thần là Thiên Quốc, đây là thật sao?
Cổ Tư Mỹ há miệng, trong lòng minh bạch ý định của nam nhân này.
Đôi mắt của cô loé lên tia phức tạp, gật đầu nói:
- Ma Pháp Thần quả thật đã đi qua Thiên Quốc.
Mục Lương lại hỏi:
- Thế nào?
Cổ Tư Mỹ lắc đầu, thở dài nói:
- Ta cũng không biết rõ lắm, chỉ sợ là giống như lời đồn đãi, Ma Pháp Thần cuối cùng chôn xương ở chỗ sâu trong Thiên Quốc.
Ánh mắt của Mục Lương loé lên, thấp giọng tự lẩm bẩm:
- Đến cả ngươi cũng không biết...
- Bệ hạ, lúc đi Thiên Quốc có mang theo ta hay không?
Cổ Tư Mỹ đột nhiên đưa ra thỉnh cầu.
- Vì sao?
Mục Lương bình tĩnh hỏi.
Cổ Tư Mỹ nói với giọng điệu kiên định:
- Ta muốn đi chứng thực, nếu như Ma Pháp Thần thật sự chôn xương ở chỗ sâu trong Thiên Quốc, vậy thì ta muốn đi tế bái một chút.
Cô là hậu duệ của Ma Pháp Thần, nằm mơ cũng muốn đi tế bái, thậm chí trong lòng cô cảm thấy Ma Pháp Thần còn chưa vẫn lạc, lần này là cơ hội rất tốt để tìm ra chứng cứ.
Mục Lương suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Trước khi xuất phát nếu như ngươi có thể học xong ma pháp cấp 6 thì ta có thể dẫn ngươi đi.
Hắn có thể mang theo nhiều hơn một người đến Thiên Quốc, nhưng sẽ không mang theo một tên phế vật.
- Cấp 6 à...
Đồng tử của Cổ Tư Mỹ run lên.
- Không có tự tin?
Mục Lương liếc nhìn nữ nhân.
Cổ Tư Mỹ cắn răng, gật đầu thật mạnh nói:
- Được rồi, dù không ăn không uống thì ta cũng phải học được ma pháp cấp 6.
Cô đã quyết định, kế tiếp không học được ma pháp cấp 6 thì sẽ không bước ra khỏi phòng huấn luyện.
- Tuỳ ngươi thôi, nếu như chết ở phòng huấn luyện thì không cần đi Thiên Quốc nữa.
Mục Lương nói với giọng điệu bình tĩnh.
- ...
Khoé miệng của Cổ Tư Mỹ co giật, trong lòng phát điên.
- Được rồi, nóng vội không ăn hết được đậu hũ nóng, không cần phải ép bản thân quá mức như vậy, bây giờ chúng ta đi ăn sáng thôi.
Đáy mắt của Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười, thúc giục mọi người đi tới nhà ăn.