Trong Thiên Điện, Ngôn Băng nằm ở trên một chiếc giường lớn mềm mại.
Lúc này cô chau mày, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, cơ thể thỉnh thoảng run rẩy một cái.
Cô gái tóc tím đang gặp ác mộng, trong mơ cô bị Hư Quỷ bao vây, muốn cắn nuốt cô hoàn toàn.
- Không được, đừng lại đây...
Cô khàn khàn mở miệng, mồ hôi lạnh trên trán càng nhiều hơn.
Trong mơ, cô bị Hư Quỷ lôi kéo muốn rơi vào trong bóng tối vô hạn, xung quanh toàn là tiếng cười quái dị của chúng nó.
Đột nhiên trong bóng tối xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, hắn đánh nát bóng tối, giết chết toàn bộ Hư Quỷ đang ràng buộc cô.
- Mục Lương…
Môi của Ngôn Băng mấp máy.
Ngay sau đó, cô mở to hai mắt, mồ hôi từ trên gò má chảy xuống.
- Hộc hộc hộc ~~~
Ngôn Băng hô hấp kịch liệt, đôi mắt nhanh chóng hoàn hồn lại, vẻ mặt từ chết lặng dần dần trở nên sinh động.
- Ta chưa chết à?
Cô vừa nói vừa nhìn hoàn cảnh trong phòng, cảm giác quen thuộc xông lên đầu, nơi này là gian phòng của cô trong cung điện.
Cô gái tóc tím vuốt ve chiếc chăn mềm mại trên người, khí tức quen thuộc bao vây lấy cô, cảm giác này mang đến sự an toàn cực lớn.
Lúc này, Ngôn Băng mới xác định mình đã trở về vương quốc Huyền Vũ, bản thân vẫn chưa chết.
Cô vén chăn lên xuống giường, mang dép lê mềm mại đi ra ngoài.
- Cộp cộp cộp ~~~
Ngôn Băng vừa đi vào chính sảnh, đối diện tầm mắt của đám người Ba Phù.
- A, tiểu thư Ngôn Băng tỉnh lại rồi!
Đám người Ba Phù vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên, vội vã ngừng việc trên tay chạy lại nghênh đón cô.
- Thật tốt quá, thoạt nhìn tiểu thư Ngôn Băng khôi phục rất khá.
Tiểu Tử vươn tay nhẹ nhàng chọc chọc bụng của cô gái tóc tím.
Ngôn Băng nhẹ nhàng hỏi:
- Sao ta trở về đây được vậy, các ngươi biết không?
Ba Phù giải thích ngắn gọn:
- Tiểu thư Ngôn Băng là được tiểu thư Cổ Tư Mỹ mang về, bệ hạ cứu ngươi.
- Quả nhiên...
Vẻ mặt của Ngôn Băng giống như là đang nói quả nhiên là như thế.
Cô lại hỏi:
- Mục Lương đâu?
- Bệ hạ đi vương quốc Ai Nhĩ Văn rồi ạ.
Diêu Nhi thanh thúy đáp.
- Đi vương quốc Ai Nhĩ Văn?
Ngôn Băng sửng sốt một chút.
- Đúng nha, bệ hạ đi báo thù cho tiểu thư.
Đôi mắt đẹp của Tiểu Tử chớp chớp, đôi mắt còn phát ra ánh sao.
Trong lòng của Ngôn Băng rung động, vội vàng hỏi:
- Hắn đi khi nào?
Diêu Nhi liếc nhìn đồng hồ quả lắc treo trên tường, thanh thúy nói:
- Sáng sớm đã đi rồi, bây giờ hẳn là cũng sắp đến vương quốc Ai Nhĩ Văn.
Ngôn Băng mím môi, đưa tay sờ ngực một cái, trong cơ thể không hề có cảm giác đau đớn nào, hiển nhiên thương thế đã hoàn toàn khỏi hẳn, trạng thái tinh thần cũng vô cùng tốt.
- Thật ra Mục Lương không cần tự mình đi một chuyến.
Cô nhẹ giọng nói.
- Bệ hạ nói, giải quyết Hư Quỷ sớm một chút cũng tốt.
Diêu Nhi trấn an.
Ngôn Băng chậm rãi gật đầu, dịu dàng hỏi:
- Ly Nguyệt và mọi người đâu rồi, cũng không ở trong cung điện sao?
Ba Phù lắc đầu, thanh thúy trả lời:
- Tất cả mọi người đều đi làm việc, tiểu thư Ngôn Băng nghỉ ngơi thật tốt là được.
Môi của Ngôn Băng mấp máy giật, lại hỏi:
- Cổ Tư Mỹ đâu rồi, cô ấy đi theo Mục Lương trở về vương quốc Ai Nhĩ Văn rồi à?
Tiểu Tử giải thích:
- Không có, tiểu thư Cổ Tư Mỹ còn đang ngủ, cô ấy thi triển ma pháp sinh mệnh quá lâu, ma lực trong cơ thể bị thiếu hụt, bệ hạ để cho cô ấy nghỉ ngơi rồi.
- Ta đi gặp cô ấy một chút.
Ngôn Băng nói xong thì đi về phía Thiên Điện của Cổ Tư Mỹ.
Cô còn chưa đẩy cửa thì đã nghe thấy tiếng ngáy bên trong truyền tới.
- ….Tiếng ngáy này không giống như là nữ nhân có thể phát ra.
Khoé miệng của Ngôn Băng run một cái, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Cô đi vào phòng, mặc dù ánh sáng có chút u ám, nhưng liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cổ Tư Mỹ nằm ở trên giường ngủ say, tiếng ngáy rõ ràng truyền vào lỗ tai của cô.
-...
Ngôn Băng cạn lời lần nữa, lần đầu tiên biết nữ nhân ngủ say cũng có thể phát ra tiếng ngáy lớn như vậy.
Cô nhẹ nhàng đi tới bên giường, nhìn chăm chú vào sắc mặt có chút trắng của nữ nhân, trong lòng cảm kích đối phương.
- Ngôn Băng, ta thật sự rất dông dài à?
Cổ Tư Mỹ trên giường đột nhiên lên tiếng, đôi môi trắng bệch cử động vài cái.
Khoé mắt của Ngôn Băng co giật, làm thế nào ở trong mộng còn hỏi vấn đề này nữa?
- Ngươi dông dài hay không chẳng lẽ bản thân không biết à?
Cô nhỏ giọng lầm bầm.
Ngay sau đó, nữ nhân trên giường mở mắt ra, sự mê man từ đáy mắt cấp tốc biến mất.
Sau khi cô nhìn rõ ràng người đứng trước mặt mình là ai thì kinh ngạc thốt lên:
- A, Ngôn Băng, sao ngươi lại ở đây?
- Ta tới thăm ngươi một chút, ngươi không sao chứ?
Ngôn Băng thấp giọng đáp.
- Ta không sao nha.
Cổ Tư Mỹ quan tâm hỏi:
- Ngươi khôi phục như thế nào rồi?
- Đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi.
Ngôn Băng nhẹ nhàng trả lời.
- Vậy là tốt rồi, không uổng công ta mang ngươi trở về.
Cổ Tư Mỹ thở phào một hơi, lộ ra vẻ mặt ta rất tuyệt.
Yết hầu của Ngôn Băng lên xuống, xoắn xuýt lên tiếng cảm ơn:
- Cảm ơn ngươi.
- Không có gì đâu, chúng ta đều là người một nhà, là ta nên làm.
Cổ Tư Mỹ cười tươi như hoa xua tay, bày ra thái độ ta không thèm để ý.
Ngôn Băng lắc đầu, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Vẫn phải cảm ơn ngươi, nếu như không có ngươi thì rất có thể ta đã chết ở vương quốc Ai Nhĩ Văn, lúc đó lãng phí một lần cơ hội sống lại.
Bào Tử Phục Sinh một năm chỉ có thể dùng một lần, là cực kỳ trân quý, không biết sau này cô còn phải chấp hành nhiệm vụ bao nhiêu lần, đây là cơ hội bảo toàn tính mạng.
Cổ Tư Mỹ chớp chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái tóc tím, đột nhiên nói:
- Ngôn Băng, ngươi bây giờ đáng yêu hơn nhiều, thật sự là muốn xoa bóp mặt của ngươi.
- …
Khoé miệng của Ngôn Băng co giật, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nữ nhân, sao vừa mới nghiêm túc được hai câu thì lại trở nên không đứng đắn rồi.
- Nói thật, để ta xoa bóp mặt của ngươi đi.
Cổ Tư Mỹ nhếch miệng cười nói.
- Không được.
Ngôn Băng lập tức lắc đầu từ chối không hề nghĩ ngợi chỉ.
Cổ Tư Mỹ bĩu môi nói:
- Keo kiệt, ta cứu ngươi, để ta bóp một cái cũng sẽ không thiếu miếng thịt nào.
- …
Ngôn Băng rất muốn giơ tay lên nâng trán, chỉ cảm thấy có chút cạn lời vô cùng.
Đôi mắt của Cổ Tư Mỹ lộ ra vẻ chờ mong, nói:
- Để ta bóp một cái thôi, xem xúc cảm trên khuôn mặt lạnh như băng của ngươi như thế nào.
Cái trán của Ngôn Băng nổi gân xanh, cô hít sâu mấy hơi mới cúi người tới gần nữ nhân.
Đôi mắt đẹp của Cổ Tư Mỹ lập tức sáng ngời, vươn tay nắm lấy hai má của Ngôn Băng, nhẹ nhàng véo vài cái.
Đôi mắt đẹp của cô chớp chớp, lẩm bẩm:
- Cảm giác thật tốt, không có lạnh chút nào nha, vậy thì sao cả ngày đều nghiêm mặt như vậy chứ?