Hai người ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cô gái tóc tím luôn là không cười, điều này mới làm cho ấn tượng của cô với đối phương là một khối băng.
-....
Đôi mắt đẹp của Ngôn Băng híp lại, liếc nhìn nữ nhân.
Cô lạnh lùng hỏi:
- Bóp đủ chưa?
- Khụ khụ ~ ~ ~ Đủ rồi, đủ rồi.
Cổ Tư Mỹ luyến tiếc buông tay ra, dáng vẻ bảo bảo ngoan ngoãn.
Ngôn Băng xoa xoa gương mặt hơi đau, trong lòng cảm thấy không đúng, tại sao mình lại đồng ý với yêu cầu kỳ quái của đối phương như vậy.
- Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, ta không quấy rầy ngươi nữa.
Cô nói xong thì xoay người muốn rời đi.
- Chờ đã!
Cổ Tư Mỹ vội vã hô lên.
Ngôn Băng quay đầu nhìn về phía nữ nhân, ánh mắt mang theo ý hỏi.
Cổ Tư Mỹ nghiêm túc nói từng chữ một:
- Ngươi nên cười nhiều hơn, như vậy mới xinh đẹp.
- ... Ta biết rồi.
Khoé miệng của Ngôn Băng nhếch lên, xoay người rời khỏi Thiên Điện.
- Xúc cảm thật tốt…
Cổ Tư Mỹ nói thầm một tiếng, sau đó kéo chăn ngã đầu ngủ tiếp.
…
Vù vù vù ~~~
Bên trong vương quốc Ai Nhĩ Văn, một bóng người trong chớp mắt bay qua khoảng cách mấy ngàn mét, bay về phía thành Tử Phong.
- Sắp tới rồi.
Vẻ mặt của Mục Lương bình tĩnh, mái tóc dài rối tung sau lưng, lại tiếp tục tăng tốc đi về phía thành Tử Phong.
Lần này hắn ra ngoài không mang theo Kim Ô Thánh Quang, còn về phần Thú Trấn Sơn, hắn có biện pháp mang về vương quốc Huyền Vũ.
Gần tới trưa, Mục Lương đã tới thành Tử Phong, nhưng mà không vào thành, mà là men theo sự liên lạc của Thú Trấn Sơn đi thẳng đến sơn mạch chữ thập, chẳng mấy chốc thì cơ thể to lớn của Thú Trấn Sơn chiếu vào tầm mắt của nam nhân.
Dường như Thú Trấn Sơn cũng cảm nhận được chủ nhân đến, nó tỉnh lại từ trong cơn ngủ mê, cơ thể to lớn run lên hai cái rồi bò dậy.
Ông ~~~
Ngay sau đó, Mục Lương xuất hiện ở trước mặt Thú Trấn Sơn.
Ngao ngao ~~~
Thú Trấn Sơn gầm nhẹ một tiếng, dùng đầu nũng nịu cọ vào cơ thể của nam nhân.
- Ngoan, ngươi vất vả rồi.
Mục Lương cười một tiếng, giơ tay xoa đầu của Thú Trấn Sơn, mớm cho nó mười vạn điểm tiến hoá.
Cô lỗ ~~~
Thú Trấn Sơn hài lòng vỗ vỗ bụng, đói bụng nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng có thể lấp đầy bụng.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Ngươi ở đây chờ một chút, chờ ta giải quyết Hư Quỷ xong xuôi sẽ lại đón ngươi trở về.
Ngao ngao ~ ~ ~
Thú Trấn Sơn gầm nhẹ vài tiếng, ngoan ngoãn nằm trở lại mặt đất.
Mục Lương nhìn về phía rừng sâu liên miên, cơ thể lóe lên rồi biến mất tại chỗ..
Ở chỗ sâu trong sơn mạch, Tam vương tử vương quốc Ai Nhĩ Văn đang chỉ huy mọi người tìm kiếm tung tích của Hư Quỷ.
Mưa to suốt đêm, mãi tới hừng đông mới dừng lại, lúc này mặt đất trong núi rừng đều trở nên lầy lội, điều này làm cho đám người trở nên rất chật vật.
- Tất cả lục soát cẩn thận một chút.
Tam vương tử lạnh giọng ra lệnh.
- Tam vương tử điện hạ, ngươi nói xem, có khi nào tiểu thư Ngôn Băng đã chết rồi không?
Có cường giả không khỏi tò mò hỏi.
Nghe được lời này, đồng tử của Tam vương tử co rút lại, tức giận nói:
- Câm miệng, ngươi rất hy vọng cô ta chết à?
Trong lòng hắn cũng rất lo lắng, không hề hy vọng Ngôn Băng chết đi, như vậy sẽ phải hứng chịu lửa giận của quốc vương Huyền Vũ, đây không phải là chuyện vương thất Ai Nhĩ Văn có thể thừa nhận.
Quốc vương Huyền Vũ bao che khuyết điểm cho người nhà nhiều như thế nào, chuyện này đã không còn là bí mật trong giới quý tộc nữa.
Cường giả n vừa ói chuyện rụt cổ lại, kiên trì nói tiếp:
- Đương nhiên là ta không hy vọng cô ấy chết rồi, chỉ là lúc đó tiểu thư Ngôn Băng bị thương nặng như vậy, rất khó sống sót.
Mặt của Tam vương tử càng khó coi, Ngôn Băng rất có thể sẽ chết, mà hiện tại bọn họ vẫn chưa tìm được Hư Quỷ, không có một chuyện nào là thuận lợi.
Đôi mắt của hắn trở nên lạnh lùng nhìn về phía cường giả nói chuyện, gằn từng chữ:
- Còn nói nhảm nữa thì ta giết ngươi, mau tìm Hư Quỷ cho ta.
Cường giả kia thức thời không nói gì nữa, tiếp tục tìm kiếm tung tích của Hư Quỷ.
Loạt soạt loạt soạt ~~~
Bụi cây chợt đung đưa cách đó không xa, lập tức thu hút sự chú ý của các cường giả.
Khuôn mặt của Tam vương tử trở nên nghiêm túc, muốn tấn công bụi cây, nhưng nhanh chóng dừng động tác lại.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, một chú nai con màu rám nắng chui ra từ trong bụi cỏ, nghiêng đầu quan sát đám người.
- Không phải Hư Quỷ.
Khuôn mặt của Tam Vương Tử lộ ra vẻ thất vọng.
Có người kinh ngạc nói:
- Ánh mắt của con nai này có màu đỏ.
Tam vương tử nghe vậy liếc mắt nhìn nai con, ánh mắt của nó đúng là có màu đỏ như máu, đỏ đến có chút yêu diễm.
Không chờ hắn tiến lên kiểm tra, nai con đã xoay người chui trở về trong bụi cỏ rồi biến mất không thấy đâu.
Tam vương tử thu hồi ánh mắt, trầm giọng ra lệnh:
- Tiếp tục lục soát trong núi, không được buông tha bất kỳ một ngóc ngách nào.
- Vâng!
Các cường giả đồng thanh đáp lại, tiếp tục tìm kiếm tung tích của Hư Quỷ ở trong sơn mạch.
Ong ong ong ~ ~
Không gian xung quanh xuất hiện một mảnh dao động như gợn nước, ngay sau đó một bóng người đột nhiên xuất hiện.
Tam vương tử nhìn về phía nam nhân đột nhiên xuất hiện, sau đó đồng tử kịch liệt co rụt lại, tim đập lỡ hai nhịp.
Khí tràng của nam nhân kia quá mạnh mẽ, vừa xuất hiện đã đè xuống cảm giác tồn tại của tất cả mọi người.
- Hư Quỷ đâu?
Mục Lương nói với giọng điệu lạnh nhạt, ánh mắt rơi vào trên người Tam vương tử.
- Còn, còn chưa tìm được.
Tam vương tử nuốt nước miếng một cái, giọng nói cũng biến thành cà lăm.
- Thật sự là phế vật.
Ánh mắt của Mục Lương bình tĩnh.
Tam vương tử không khỏi kiên trì hỏi:
- Ngươi. là ai?
Mục Lương nhìn về phía Tam vương tử lần nữa, lộ ra vẻ mặt ngươi hỏi một lần nữa.
Tam vương tử vừa định nói thì ánh mắt của hắn đã dừng lại trên mặt Mục Lương một chút, đồng tử lại co rút lần nữa.
- Ngươi, ngươi, ngươi... là quốc vương vương quốc Huyền Vũ?
Hắn liên tiếp nói lắp ba lần mới có thể thét ra một câu.
Mục Lương lạnh lùng nói:
- Quá ồn ào.
- Thật xin lỗi!
Tam vương tử không chút do dự mà khom lưng xin lỗi.
Trong lòng hắn khiếp sợ không thôi, khuôn mặt của nam nhân trước mắt này trùng hợp với gương mặt trong trí nhớ, tuyệt đối không thể nghi ngờ đây là quốc vương của vương quốc Huyền Vũ.
Lúc này tim của hắn đập rất nhanh, hoàn toàn không ngờ rằng quốc vương Huyền Vũ sẽ đích thân tới đây.
Mục Lương hỏi với giọng điệu đạm mạc:
- Còn ngươi là ai?
Tam vương tử cung kính đáp:
- Bệ hạ, ta là Tam vương tử của vương thất Ai Nhĩ Văn.
Mục Lương nhìn nam nhân, đạm mạc nói:
- Trở về nói cho cha của ngươi biết, người của ta tới đây hỗ trợ thế mà lại bị thương, hắn cần phải cho ta một lời giải thích.
Cô lỗ ~~~
Hầu kết của Tam vương tử lăn lăn, gật đầu với thần sắc khẩn trương, nói:
- Vâng, ta sẽ chuyển cáo.