Mục Lương thu tầm mắt lại, hỏi:
- Hiện tại trên núi có bao nhiêu người?
Tam vương tử cung kính trả lời:
- Hồi Huyền Vũ bệ hạ, hiện tại trên núi có năm ngàn người.
Mục Lương bình thản hỏi:
- Vương quốc Ai Nhĩ Văn lớn như vậy mà chỉ có thể triệu tập được năm ngàn người thôi à?
- Thời gian quá gấp gáp, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể triệu tập được nhiều người như vậy thôi.
Tam vương tử hậm hực nói.
Mục Lương bình tĩnh lên tiếng:
- Khoảng cách các người đến đây đã trôi qua nửa tháng,.bây giờ ngươi nói với ta là thời gian quá gấp gáp, không đủ dùng?
Tam vương tử nghe vậy cúi đầu, sợ hãi không dám đáp lại.
Mục Lương chậm rãi lắc đầu, hờ hững nói:
- Đã có sự hỗ trợ của Thú Trấn Sơn, chỉ là cho các người tìm kiếm hai con Hư Quỷ thôi vậy mà cũng không tìm được.
Tam vương tử cúi đầu càng thấp, những người khác càng không dám thở mạnh một cái, trong lòng của bọn họ cũng khiếp sợ vô cùng, không hiểu vì sao quốc vương vương quốc Huyền Vũ lại đích thân tới đây.
Bọn họ nghĩ tới Ngôn Băng, không tự chủ được suy đoán thân phận của cô gái tóc tím, chẳng lẽ cô ta là nữ nhân của quốc vương Huyền Vũ, bây giờ hắn tới đây để báo thù cho nữ nhân của mình?
Miệng của Tam vương tử giật giật, cung kính hỏi:
- Huyền Vũ bệ hạ, tiểu thư Ngôn Băng hiện tại thế nào rồi?
- Các ngươi tốt nhất là cầu nguyện cô ấy không có chuyện gì.
Mục Lương đạm mạc nói.
-....
Trong lòng của Tam Vương Tử trầm xuống, chẳng lẽ Ngôn Băng thật sự sắp chết?
Hắn nói với giọng điệu kiên định:
- Huyền Vũ bệ hạ, xin cho chúng ta thời gian, nhất định chúng ta sẽ tìm được Hư Quỷ.
- Không cần, các người quá vô dụng, để ta tự làm.
Mục Lương nói với giọng lạnh lùng.
Trong lòng của Tam vương tử âm thầm thở phào một hơi, nếu Mục Lương ôm việc thì hắn cũng vui vẻ được thanh nhàn, chỉ là trở về phải bàn giao với phụ vương như thế nào, điều này làm cho hắn rất đau đầu.
Ai ~ ~ ~
Hắn không khỏi thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phía nam nhân đang nổi lơ lửng giữa không trung.
Mục Lương từ trên không rơi xuống, hai chân tiếp xúc với mặt đất, sau đó thi triển năng lực Thổ Chi Pháp Tắc.
Ông ~ ~ ~
Gợn sóng vô hình lan ra, nhanh chóng bao trùm hai dãy sơn mạch.
…
Mục Lương chậm rãi nhắm hai mắt lại, gợn sóng vô hình lan ra khắp hai sơn mạch, đồng thời mặt đất hiện ra từng cái thần văn Phổ Chi Pháp Tắc.
Đám người Tam vương tử nhìn thấy thần văn Phổ Chi Pháp Tắc đột nhiên xuất hiện, cảm giác huyền ảo xông lên đầu.
Ngón tay của Mục Lương khẽ nhúc nhích, mỗi một thần văn Phổ Chi Pháp Tắc đều luật động, bắt đầu rơi xuống mặt đất.
Ong ong ong ~ ~ ~
Nửa giờ sau, khóe môi của hắn hơi nhếch lên:
- Tìm được rồi.
Ngay sau đó, Mục Lương biến mất tại chỗ.
- Huyền Vũ bệ hạ, Hư Quỷ ở đâu thế...
Lời nói của Tam vương tử còn chưa dứt thì nam nhân trước mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
- Điện hạ, Huyền Vũ bệ hạ đã đi rồi.
Kỵ Sĩ bên cạnh nhắc nhở.
Khoé mắt của Tam vương tử giật một cái, tức giận nói:
- Ta lại không có bị mù!
Bên kia, Mục Lương đã tới chỗ cách một khe núi không xa, bùn đất dưới chân tách ra hai bên, lộ ra một con đường đi vào chỗ sâu trong hồ nước.
Hắn rơi xuống dưới đáy hồ, chẳng mấy chốc đã đi sâu hơn một ngàn mét, đột nhiên không gian trở nên trống trải.
Ong ong ong ~~~
Mục Lương vỗ tay một cái, ánh sáng chói mắt hiện ra, nhanh chóng bao trùm toàn bộ không gian dưới đất, lộ ra từng con Hư Quỷ bị bao quanh bởi các loại dịch thể, còn có thể nhìn thấy Hư Quỷ bên trong đang ngọ nguậy.
Hắn nhìn lướt qua, có trên trăm cái thai thịt, bên trong đều dựng dục Hư Quỷ.
- Mới qua nửa tháng, từ hai con đã biến thành trăm con rồi.
Ánh mắt của Mục Lương trở nên rét lạnh.
Kiệt kiệt kiệt ~ ~ ~
Tiếng kêu quái dị vang lên, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, bay thẳng đến đầu của Mục Lương.
Mục Lương không thèm ngẩng đầu lên, một tia chớp màu tím xuất hiện, nháy mắt đã đánh chết con Hư Quỷ đang nhào tới.
Hắn lạnh lùng lên tiếng:
- Hư Quỷ cấp 4, là con được tạo ra trước nhất.
Hắn không cảm nhận được con Hư Quỷ cấp 7 đánh bị thương Ngôn Băng, Hư Quỷ mới vừa đánh lén chỉ có cấp 4, rất có thể chính là con mà Hư Quỷ cấp 7 tạo ra trước đó, cũng là con Hư Quỷ thứ hai mà Kim Phượng đã bói toán ra.
Vẻ mặt của Mục Lương trở nên nghiêm túc, nhìn về phía từng con Hư Quỷ đang trong giai đoạn dựng dục, giơ tay lên cách không nắm chặt.
Ầm ầm ~ ~ ~
Tiếng sấm điếc tai vang lên, từng tia chớp màu tím đột nhiên xuất hiện, đánh chết toàn bộ Hư Quỷ đang dựng dục, thịt vụn và máu màu đen bay tán loạn khắp nơi.
Mấy phút sau, không gian dưới lòng đất trở nên yên tĩnh, khí tức của Hư Quỷ cũng bị Lĩnh Vực Sinh Mệnh tinh lọc, một tia cũng không lưu lại.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, nhìn quanh không gian dưới nền đất một vòng, lại phóng thích Thổ Chi Pháp Tắc, xác định phạm vi xung quanh không có khí tức Hư Quỷ khác mới thu hồi lại.
- Rốt cuộc con Hư Quỷ cấp 7 trốn ở đâu?
Hắn thấp giọng tự lẩm bẩm, giơ tay lên cách không nắm chặt, không gian dưới nền đất sụp xuống.
Mục Lương trở về mặt đất, trong lòng luôn cảm thấy Hư Quỷ cấp 7 vẫn còn ẩn núp ở trong dãy núi.
Hắn lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt lại phóng thích Lĩnh Vực Sinh Mệnh, dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bao trùm khu vực hai sơn mạch.
Ông ~ ~ ~
Sau lưng Mục Lương, một ảo ảnh đại thụ che trời xuất hiện, tán cây chui vào trong mây xanh, ảo ảnh tán cây khổng lồ bao trùm hai sơn mạch.
Đây là trạng thái mạnh nhất của Lĩnh Vực Sinh Mệnh, có thể cảm nhận được từng cành cây ngọn cỏ bên trong lĩnh vực, phàm là vật có sinh mệnh đều ở trong cảm giác của Mục Lương.
Mục Lương nhắm chặt hai mắt, thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Các cường giả trong sơn mạch đều bị ảo ảnh Trà Thụ Sinh Mệnh đột nhiên xuất hiện làm cho sợ đến ngây người, một loại cảm giác thần thánh cao không thể với dâng lên trong lòng bọn họ.
- Đây là Thánh Thụ của vương quốc Huyền Vũ à.
Tam vương tử nhẹ nhàng lẩm bẩm.
- Thật lớn.
- Huyền Vũ bệ hạ đang làm gì vậy?
-....
Mọi người bàn tán ầm ĩ, đều đang suy đoán Mục Lương muốn làm cái gì.
Thời gian trôi qua, ảo ảnh Trà Thụ Sinh Mệnh xuất hiện làm cho thực vật trong hai dãy núi mọc lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Vốn dĩ cây xanh chỉ cao hơn mười centimet, trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi đã cao lên thêm một mét, mà những cây to kia càng cao hơn bảy, tám mét.
Hạt giống bị mưa to đạn rơi xuống đất, trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi đều cấp tốc nảy mầm, làm cho tỉ lệ bao trùm của thảm thực vật trong dãy núi tăng thêm chín mươi phần trăm.
Vẻ mặt của đám người Tam vương tử khiếp sợ không thôi, bọn họ đã không có chỗ đặt chân, mắt thường có thể nhìn thấy nơi nào cũng toàn là màu xanh biếc.