Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 599 - Chương 3245 - Buông Ra, Ngươi Ôm Chặt Quá

Chương 3245 - Buông Ra, Ngươi Ôm Chặt Quá
Chương 3245 - Buông Ra, Ngươi Ôm Chặt Quá

Xa xa, Mục Lương mở to hai mắt, ảo ảnh Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ sau lưng biến mất không thấy đâu nữa, lục thực trong dãy núi ngừng sinh trưởng.

- Thì ra là vậy.

Khoé môi của hắn hơi cong lên, cơ thể biến mất tại chỗ.

Khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã trở lại trước mặt đám người Tam vương tử.

Tam vương tử bị thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của Mục Lương dọa cho giật mình, vội vã cung kính nói:

- Huyền Vũ bệ hạ, tìm được Hư Quỷ rồi à?

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Đã giải quyết rồi, có thể an bài người của ngươi rời đi.

- Thật à?

Đồng tử của Tam vương tử phóng đại, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.

- Ta không muốn nói nhảm nhiều.

Mục Lương nói với giọng điệu lạnh nhạt.

Tam vương tử xấu hổ cười gượng vài tiếng, hít một hơi thật sâu rồi xoay người ra lệnh:

- Mọi người rút lui đi.

- Vâng!

Các cường giả lên tiếng đáp lại, bắt đầu di chuyển ra bên ngoài sơn mạch.

Chỉ là lục thực tăng nhanh khiến cho tốc độ di chuyển của mọi người trở nên chậm hơn rất nhiều.

Mục Lương quét nhìn mọi người ở đây, sau đó cơ thể biến mất tại chỗ.

Thời gian trôi qua, trong mảnh rừng núi này đã không có người, phạm vi xung quanh khôi phục sự an tĩnh.

Loạt soạt loạt soạt ~~~

Bụi cây cách đó không xa rung động vài cái, nai con mắt đỏ lại xuất hiện, nhìn chăm chú vào phương hướng mà đám người rời đi, đôi mắt màu đỏ ngòm chớp chớp vài cái.

- Tìm được rồi.

Giọng nói lạnh lùng vang lên, Mục Lương đột nhiên xuất hiện sau lưng con nai con kia.

Đôi mắt màu đỏ ngòm của con nai chợt co rụt lại, vô thức muốn lao lên trước chạy trốn.

Phanh ~~~

Ngay sau đó, con nai đụng đầu vào bình chướng vô hình, nặng nề ngã xuống đất, tứ chi bị vặn vẹo với một tư thế rất quỷ dị.

Mục Lương lạnh lùng nhìn nó, phạm vi xung quanh đã bị hắn phong cấm, một con muỗi cũng không bay ra được.

Nai con ngã trên mặt đất, đôi mắt màu đỏ ngòm lập loè, vặn vẹo cái cổ nhìn về phía Mục Lương.

- Đây là năng lực của ngươi à?

Mục Lương đạm mạc lên tiếng.

- A... A... A... ~ ~ ~

Nai con phát ra tiếng kêu kỳ quái, tứ chi vặn vẹo khôi phục nguyên vẹn, loạng choạng muốn đứng dậy.

Ong ong ong ~~~

Mục Lương giơ tay lên đè xuống, trọng lực rơi vào trên người nai con, làm cho nó lại nằm sát mặt đất lần nữa.

Cơ thể của nai con run rẩy, một đôi mắt vỡ ra, máu thịt phun đầy mặt đất.

Cơ thể của nó phồng lên giống như khí cầu, dưới lớp da lông giống như có vật gì đó muốn đột phá ra.

Ngón tay của Mục Lương hơi nhúc nhích, da của nai con nổ thành vô số mảnh vỡ, khí tức tà ác lập tức khuếch tán ra.

- Kiệt kiệt kiệt ~ ~ ~

Khí tức Hư Quỷ cực kỳ rõ ràng, hư khí màu mực bị vặn vẹo ngưng tụ, hình thành dáng vẻ của Hư Quỷ.

- Hư Quỷ cấp 8.

Mục Lương hơi nhướng mày.

Hắn lạnh lùng mở miệng:

- Thì ra là giấu giếm thực lực, thảo nào có thể thương tổn đến Ngôn Băng.

- Kiệt kiệt kiệt ~ ~ ~

Hư Quỷ cấp 8 phẫn nộ gầm lên, khởi xướng tấn công Mục Lương, nhưng nó còn chưa kịp tới gần hắn một mét thì cơ thể đã bị định trụ tại chỗ.

Mục Lương đạm mạc lên tiếng:

- Ngươi có thể trốn ở trong cơ thể động vật, từ đó đánh lừa được đám người tới điều tra, không tệ, năng lực này có giá trị nghiên cứu.

Hắn giơ tay nắm chặt lại, vô căn cứ chế tạo ra một quả cầu lưu ly rỗng, giam giữ Hư Quỷ cấp 8 ở bên trong, sau đó thu vào trong không gian tùy thân.

- Làm ta lỡ không ít thời gian, cần phải trở về thôi.

Mục Lương nói thầm một tiếng, cơ thể biến mất tại chỗ.

Đông đông đông ~~~

Tiếng chuông Huyền Vũ du dương vang lên mười bảy tiếng, hiện tại là năm giờ chiều ở vương quốc Huyền Vũ, khoảng cách đến bầu trời tối đen còn có một giờ nữa.

- A cáp ~~~

Cổ Tư Mỹ gãi đầu đi ra từ trong Thiên Điện, cô vừa mới tỉnh ngủ, tóc tai còn rối bù.

- Tiểu thư Cổ Tư Mỹ đã tỉnh dậy, cơ thể khôi phục thế nào rồi?

Trong chính sảnh, các tiểu hầu gái thấy cô đi tới thì quan tâm hỏi han.

- Ma lực khôi phục được một nửa rồi.

Cổ Tư Mỹ thanh thúy trả lời.

Trước khi ngủ cô đã uống ma dược khôi phục ma lực, lúc này đã khôi phục hơn phân nửa ma lực, điều này làm cho cơ thể của cô không còn mệt mỏi nữa.

Tiểu Tử thanh thúy nói:

- Vậy là tốt rồi, như vậy ngày mai có thể hoàn toàn khôi phục.

- Ừm, bệ hạ đâu, hắn đã trở về chưa?

Cổ Tư Mỹ gật đầu hỏi.

Tiểu Mật lắc đầu đáp:

- Vẫn chưa đâu.

- Trời đã tối rồi, chắc là không có chuyện gì chứ?

Trên mặt của Cổ Tư Mỹ lộ ra vẻ lo lắng.

- Không đâu, bệ hạ rất mạnh.

Các tiểu hầu gái nói với giọng điệu nghiêm túc.

Đôi mắt đẹp của Cổ Tư Mỹ chớp chớp, sau đó đồng ý nói:

- Các người nói cũng đúng, bệ hạ mạnh như vậy, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.

Cộp cộp cộp ~ ~ ~

Tiếng bước chân vang lên, Ngôn Băng đi ra khỏi Thiên Điện, bình tĩnh hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

- Không sao rồi.

Cổ Tư Mỹ cười đáp.

Ngôn Băng nhìn chăm chú vào đôi mắt của đối phương, nghĩ đến chuyện xảy ra vào buổi trưa trong phòng, ánh mắt có chút lúng túng, xấu hổ.

- Tiểu thư Ngôn Băng không nghỉ ngơi một chút nữa à?

Đám người Ba Phù quan tâm hỏi.

- Không cần, ta đã là khôi phục hoàn toàn rồi.

Ngôn Băng bình thản trả lời.

Trong lúc bọn họ tán gẫu thì những người khác cũng lần lượt trở về cung điện.

Cộp cộp cộp ~ ~ ~

Ly Nguyệt và Ngải Lỵ Na nắm tay nhau đi vào chính sảnh, thấy đám người Ngôn Băng đang nói chuyện phiếm.

- Ngôn Băng, ngươi không sao chứ?

Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na sáng lên, bước nhanh tới trước.

Ngôn Băng dịu dàng đáp:

- Ta đã không sao rồi.

- Ừm, thoạt nhìn sắc mặt của ngươi đã khá hơn rất nhiều.

Ly Nguyệt quan sát cô gái tóc tím, thật sự thấy cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngải Lỵ Na một tay ôm ngực, thở phào nói:

- Thật sự là hù chết ta, may mà ngươi không có chuyện gì, bằng không thì ta sẽ ăn không ngon ngủ không yên.

Đôi mắt đẹp của Ba Phù chớp chớp, nhớ lại bữa trưa một mình tiểu thư Ngải Lỵ Na ăn ba bát cơm linh mễ, hai khối thịt thăn lớn, một tô canh rau nấm.

- Ngươi ăn trưa cũng không ít.

Ly Nguyệt liếc nhìn cô gái tóc hồng, không hề nghĩ ngợi mà nói ra sự thật.

Đôi mắt màu tím của Ngôn Băng chớp chớp nhìn về phía cô gái tóc hồng, đáy mắt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ngải Lỵ Na ửng đỏ, giải thích:

- Đó là bởi vì Mục Lương đã chữa trị Ngôn Băng, cho nên ta mới có thể yên tâm ăn cơm.

- Ăn được là tốt, không thể đói bụng.

Ngôn Băng gật đầu nói.

- Vẫn là Ngôn Băng tốt nhất. -

Ngải Lỵ Na bĩu môi, ôm cô gái tóc tím, đầu cọ cọ ở trong lòng cô.

Khóe mắt của Ngôn Băng nhảy lên, nói với giọng bất đắc dĩ:

- Buông ra, ngươi ôm chặt quá.

- Không muốn, ngươi làm ta lo lắng muốn chết.

Ngải Lỵ Na ngây thơ lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment