Lan Đế cẩn thận rút ra một quyển sách lật xem hai trang, đôi mắt đẹp sáng ngời, nói:
- Tìm được đồ vật mà bệ hạ muốn rồi.
Cọt kẹt ~ ~ ~
Hổ Tây mở một rương gỗ khác ra, có năm rương đều là sách da thú, còn lại đều là xương ma thú, tinh thạch ma thú và các loại ma cụ cao cấp.
- Rất tốt, nhiệm vụ đã hoàn thành được một nửa rồi.
Trên mặt cô hiện lên nụ cười, vội vàng thu hồi toàn bộ rương gỗ vào trong ma cụ không gian chứa đựng.
- Chúng ta đi sang bên kia xem thử đi.
Lan Đế vừa phủi bụi trên tay vừa nói.
- Ừm.
Hổ Tây quay đầu nhìn lại, bên kia có xương sọ của một con ma thú khổng lồ, thoạt nhìn rất giống xương đầu trâu, chỉ là trên đó có mười tám cái sừng.
Lan Đế đi một vòng quanh xương sọ khổng lồ, chắt lưỡi nói:
- Không biết đây là xương của ma thú gì, thoạt nhìn rất đáng sợ.
- Mặc kệ nó là gì, cứ mang về cho bệ hạ là được.
Hổ Tây thanh thúy nói.
Lan Đế gật đầu, ma cụ không gian chứa đựng nhắm ngay xương sọ của ma thú, ngay sau đó, xương sọ ma thú trước mặt biến mất.
Trong lòng cô càng thêm thỏa mãn, đi theo cô gái tóc màu cam về phía mộ thất.
Hai người đi một vòng quanh mộ thất, thu thập hết tất cả những gì có thể mang theo, chỉ còn lại quan tài gỗ ở vị trí trung tâm và mười tám cây cột đá.
- Kỳ quái, sao ta không nhìn thấy ma thú.
Lan Đế cau mày, ngắm nhìn xung quanh một vòng.
- Có khi nào nó đã chết rồi hay không?
Hổ Tây phân tích nói.
Lan Đế lắc đầu, hỏi:
- Không biết, bây giờ chúng ta rời đi à?
- Không vội, còn có một vật chưa mang đi.
Hổ Tây nói xong thì nhìn về phía quan tài gỗ ở giữa mộ thất.
Đôi mắt đẹp của Lan Đế trừng lớn, kinh ngạc thốt lên:
- Không phải chứ, ngay cả quan tài mà ngươi cũng muốn dọn đi à?
Hổ Tây nghiêm mặt nói:
- Quan tài gỗ này đặt ở đây lâu như vậy mà không hư thối, nhất định là đồ tốt, không lấy đi thì thật là đáng tiếc.
- Nhưng mà dù sao đây cũng là dùng để đựng người chết….
Lan Đế vẫn cau mày không quá đồng ý.
Hổ Tây vỗ vỗ vai của cô gái tóc nâu, trịnh trọng nói:
- Yên tâm đi, nếu bệ hạ ở đây, có lẽ ngay cả những trụ đá này cũng sẽ bị chuyển đi, chúng ta phải học tập bệ hạ.
-....
Khóe miệng của Lan Đế co giật, cảm thấy có gì đó sai sai nhưng lại cảm thấy có chút đạo lý.
Hai người đi lên trên đài cao, đạp lên từng bậc cầu thang để tới gần.
Tới gần mới phát hiện, quan tài gỗ cao hai mét, dài bốn mét và có chiều rộng là hai mét.
Hổ Tây và Lan Đế đứng ở quan tài gỗ, sợ hãi phát hiện ra mình còn không cao bằng nó.
Hai người đi một vòng quanh quan tài gỗ, còn nhảy lên cao nhìn xem, nhưng không thấy quan tài gỗ có khe hở, giống như là một miếng gỗ bị cắt thành hình quan tài.
- Kỳ quái, mở nó ra như thế nào?
Hổ Tây cau mày, giơ tay lên gõ quan tài gỗ một cái, phát ra âm thanh thùng thùng.
Thùng thùng ~~~
Lan Đế cũng gõ vài cái, kinh ngạc nói:
- Hình như bên trong trống không, nhưng tại sao lại không có nắp quan tài?
- Mặc kệ nó, cứ dọn đi, mang về cho bệ hạ nghiên cứu.
Hổ Tây cắn răng nó.
Cô lấy ra ma cụ không gian chứa đựng, nhắm ngay quan tài gỗ.
Ông ~ ~ ~
Ngay sau đó, quan tài gỗ khổng lồ biến mất, lộ ra đài cao phía dưới nó.
Hổ Tây vỗ vỗ tay, vừa định nhếch miệng cười một tiếng thì lại thấy vị trí vốn đặt quan tài có rất nhiều hoa văn huyền ảo, giống như là ma pháp trận.
- Đây là cái gì?
Đôi mắt của Lan Đế chớp chớp.
Cô vừa định nhìn kỹ, ngay sau đó toàn bộ mộ thất đều chấn động, mặt đất và vách tường đều xuất hiện hoa văn huyền ảo.
Ma lực nồng nặc từ bốn phương tám hướng tụ đến, đồng thời mười tám cây cột đá chống đỡ mộ thất ầm ầm sụp đổ, hòn đá từ trên đỉnh đầu rơi xuống.
- Không xong rồi, đây chính là ma pháp trận tự huỷ, muốn giữ lại kẻ trộm mộ.
Hổ Tây biến sắc thốt lên.
Cô cảm nhận được một khí tức kinh khủng, nếu như toàn bộ ma pháp trận phát nổ thì cô và Lan Đế tuyệt đối không thể sống sót ra bên ngoài.
Hổ Tây nghĩ tới đây, kéo tay của Lan Đế lại, ngay sau đó hai người biến mất tại chỗ.
Hai người vừa rời đi thì một giây sau toàn bộ mộ thất phát nổ, trong chớp mắt hoàn toàn sụp đổ.
Ông ~ ~ ~
Hổ Tây và Lan Đế xuất hiện ở trên mặt đất, ngay sau đó đất dưới chân sụp xuống.
Cô gái tóc màu quýt hơi chuyển động suy nghĩ, mang theo Lan Đế lại biến mất không thấy đâu nữa, sau mấy lần Nhảy Vọt Ám Ảnh thì đã xuất hiện trong rừng núi cách xa sơn cốc.
- Phù phù ~~~
- Trốn ra được rồi.
Lan Đế thở phào một hơi, trên mặt mang theo nụ cười.
- Mệt chết ta rồi.
Hổ Tây đặt mông ngồi xuống đất thở hồng hộc.
- Nghỉ ngơi một chút đi.
Lan Đế vỗ vỗ vai cô gái tóc màu quýt, lộ ra vẻ mặt cảm kích.
…
Khu đông thành, Chủ Thành, vương quốc Huyền Vũ.
Quảng trường phía nam ở khu đông thành, cửa hàng xe hơi sáu tầng ở nơi đó.
Lúc này, trước cửa hàng tụ tập rất nhiều người, trên người tám phần đều là áo gấm lụa là, đều là không phú thì cũng quý.
Những người này đều là người được mời tới tham gia nghi thức khai trương cửa hàng ô tô, trong đó còn có công chúa, vương tử và vương thất quý tộc.
Cửa hàng xe hơi rất lớn, chỉ riêng lầu một là có thể chứa ba đến bốn mươi chiếc xe hơi.
Toàn bộ vách tường ở lầu một cửa hàng xe hơi đều là trong suốt, dùng lưu ly dày ba centimet chế thành, từ bên ngoài là có thể thấy rõ ràng xe hơi trưng bày bên trong.
Trước cửa, Nguyệt Thấm Lan đứng ở trên đài cao hai mét, chăm chú nhìn các khách mời tới thăm.
Lúc này, ánh mắt của các khách mời đều rơi vào xe hơi phía sau tường lưu ly, đây là lần đầu tiên vương quốc Huyền Vũ mở ra giao dịch xe hơi với bên ngoài, bọn họ đều cảm thấy rất hứng thú.
- Cuối cùng cũng có thể mua được xe hơi rồi, không biết nó có đắt hay không nữa.
Một quý phụ mặc váy dài mong mỏi và trông đợi nói.
Người bạn thân đứng bên cạnh quý phụ lên tiếng:
- Không cần nghĩ cũng biết là nó rất đắt rồi, ngươi không thấy hôm nay người tới đây đều là kẻ có thân phận và địa vị à, dù sao thì người bình thường sẽ không mua nổi xe hơi.
- Cũng đúng, thoạt nhìn chiếc xe hơi này không phải người bình thường mua được.
Quý phụ tán thành gật đầu.
- Ta thích chiếc màu đỏ kia, liếc mắt một cái đã nhìn trúng rồi, ta nhất định phải mua.
Có quý tộc hưng phấn nói.
Người bên cạnh nghiêm túc nói:
- Ta cũng thích chiếc màu đỏ, ngươi đừng tranh với ta.
- Ai quản ngươi chứ, cùng lắm thì mua giống nhau thôi.
- Không được, ta không muốn lái một chiếc xe hơi đụng hàng với ngươi.
-....
Các khách chờ đợi bàn tán ầm ĩ, tất cả đều chờ mong cửa hàng xe hơi khai trương.
Nguyệt Thấm Lan đứng trên đài cao, giơ tay lên ra hiệu:
- Các vị, xin yên lặng nghe ta nói.