Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 618 - Chương 3264 - Nhìn Cả Đời Cũng Không Chán

Chương 3264 - Nhìn Cả Đời Cũng Không Chán
Chương 3264 - Nhìn Cả Đời Cũng Không Chán

Cộp cộp cộp ~ ~ ~

Tiếng bước chân vang lên, Nguyệt Thấm Lan cất bước đi vào hậu trường.

- Hồ Tiên, khẩn trương không?

Cô ưu nhã hỏi.

- Không khẩn trương.

Hồ Tiên giả vờ bình tĩnh đáp.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ta chỉ tới thăm ngươi một chút, không khẩn trương là tốt rồi.

- Mục Lương tới rồi à?

Hồ Tiên quyến rũ hỏi.

- Đang trên đường tới đây.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói.

- Vương hậu nương nương, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.

Giọng nói của Vệ Ấu Lan vang lên ở lối vào hậu trường.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu lại nói:

- Đã biết, lập tức tới ngay, trước hết để cho người của ban nhạc đi lên sân hâm nóng bầu không khí đi.

- Tốt.

Vệ Ấu Lan đáp một tiếng, xoay người đi chỉ huy người của ban nhạc lên sân khấu tiến hành biểu diễn.

Không bao lâu sau, tiếng ca dễ nghe vang lên bên trong Đại Hội Đường.

- Ta cũng phải đi chuẩn bị, ngươi thả lỏng một chút.

Nguyệt Thấm Lan vỗ vỗ vai của cô gái đuôi hồ ly, cười xoay người rời khỏi hậu trường.

Đôi mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên chớp chớp, nhỏ giọng thầm thì:

- Ta vốn dĩ không khẩn trương, không cần thả lỏng.

Dù nói như vậy, nhưng mà lúc này mấy chiếc đuôi của cô đang lung lay một cách bất an, tai hồ ly cũng vểnh lên lưu ý động tĩnh bên ngoài.

- Phù ~~~

Hồ Tiên hít sâu mấy hơi, lỗ tai hồ ly nhẹ nhàng run lên vài cái, lưu ý động tĩnh bên trong Đại Hội Đường.

- Hồ Tiên đại nhân, bây giờ là nhạc đội đang diễn tiết mục mở màn.

Tiểu Mật thanh thúy nói.

- Ừm...

Hồ Tiên nhẹ gật đầu, đưa tay lên sờ lỗ tai một cái.

Đôi môi đỏ mọng của cô mấp máy, quay đầu nhìn về phía tiểu hầu gái, hỏi:

- Ta như vậy đi ra ngoài như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?

- Không thành vấn đề nha, Hồ Tiên đại nhân là xinh đẹp nhất.

Tiểu Mật vội vàng gật đầu xác nhận.

Yết hầu của Hồ Tiên khẽ nhúc nhích, cười khổ một tiếng:

- Ta là người thú, không biết có thể làm cho Mục Lương bị những khách mời kia chỉ trích hay không?

Tiểu Mật nghe vậy thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói với giọng điệu trịnh trọng và chân thành:

- Hồ Tiên đại nhân, ý tưởng này của ngươi là không đúng, hiến pháp vương quốc Huyền Vũ đều đã viết, toàn bộ chủng tộc bình đẳng, bọn họ dám nói lung tung thì ta sẽ đi xé miệng của bọn họ.

Hồ Tiên nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó trên mặt tràn đầy nụ cười.

- Hồ Tiên đại nhân, hôm nay là ngài và bệ hạ thành hôn, quan tâm những người ngoài kia làm gì chứ.

Tiểu Mật nghiêm túc nói.

Cô ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cô gái đuôi hồ ly, tiếp tục nói:

- Huống chi Hồ Tiên đại nhân xinh đẹp như vậy, những người đó chửi bới chỉ là đố kỵ bệ hạ mà thôi.

- Tiểu Mật, lần đầu tiên ta phát hiện ra ngươi lại biết ăn nói như vậy đấy.

Đôi mắt của Hồ Tiên hiện ra ý cười trêu chọc.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Mật ửng đỏ, nói bổ sung:

- Hồ Tiên đại nhân, trước đây ngài không nghĩ đến điều này, là bởi vì hôm nay kết hôn nên ngài rất khẩn trương sao?

Hồ Tiên hơi nhướng mày, cảm thấy hứng thú hỏi:

- Trước đây ta là như thế nào?

Tiểu Mật nghiêm túc nói:

- Trước kia Hồ Tiên đại nhân không sợ trời không sợ đất, căn bản sẽ không bị quấy nhiễu bởi vì thân phận người thú, ai nói bậy thì một cước đạp chết....

- Ha ha ha ~~~

Hồ Tiên bị lời nói của tiểu hầu gái chọc cho cười như nở hoa, một tia khẩn trương trong lòng hoàn toàn tiêu tan.

Cô giơ tay lên gom tóc lại, khóe môi cong lên nói:

- Đúng vậy, dáng vẻ của ta xinh đẹp như vậy, bọn họ chỉ có thể hâm mộ và nhìn lên.

- Đúng thế!

Tiểu Mật gật đầu đồng tình thật mạnh.

Đôi mắt của Hồ Tiên hiện ra ý cười, nói đùa:

- Ta đều hâm mộ Mục Lương có thể lấy được nữ nhân dễ nhìn như ta.

Lúc này cô đã lấy lại sự tự tin, ngoại trừ Mục Lương ra, cô mặc kệ những người khác nghĩ gì.

- Hì hì, Hồ Tiên đại nhân nói không sai ~~~

Tiểu Mật che miệng cười khanh khách, bầu không khí thoáng cái trở nên vui sướng.

Đông đông đông ~ ~ ~

Bên trong Đại Hội Đường vang lên tiếng trống điếc tai, đồng thời Chuông Huyền Vũ cũng bị gõ.

- Cung nghênh bệ hạ ~ ~ ~

Giọng nói cung kính vang vọng trong Đại Hội Đường.

Tiểu Tử chạy vào hậu trường, vẻ mặt hồng hào nói:

- Hồ Tiên đại nhân, bệ hạ đến rồi.

- Ta biết rồi.

Hồ Tiên mỉm cười, đứng dậy sửa sang lại đồ cưới trên người, cẩn thận vuốt phẳng toàn bộ nếp uốn.

Cô đang chờ đợi Nguyệt Thấm Lan mời mình lên đài.

- Hồ Tiên đại nhân, bôi một chút son môi.

Tiểu Mật nhón chân lên, cầm son môi cẩn thận bôi lên bờ môi đỏ mọng bị cô gái đuôi hồ ly.

Cô lùi lại hai bước, không khỏi lên tiếng thán phục lần nữa:

- Thật sự rất xinh đẹp.

- Được rồi, hôm nay ngươi đã khen ta rất nhiều lần rồi.

Hồ Tiên cười tươi như hoa nói.

- Hiện tại cho mời cô dâu của chúng ta lên đài.

Giọng nói ưu nhã của Nguyệt Thấm Lan truyền vào hậu trường.

- Hồ Tiên đại nhân, nên đi ra rồi.

Tiểu Mật mừng rỡ nói.

Hồ Tiên lại chạm vào mái tóc lần nữa, đeo lụa mỏng lên, mỉm cười nói:

- Ta biết rồi.

Cô đi theo Tiểu Tử và Tiểu Mật, vững vàng đi ra hậu trường, đạp cầu thang từng bước đi lên trên đài cao.

- Cộp cộp cộp ~ ~ ~

Cô hơi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn nam nhân của mình trên đài cao.

Mục Lương vươn tay ra, trên mặt hiện ra ý cười nhìn chăm chú vào cô gái đuôi hồ ly đang đi tới.

Trên mặt Hồ Tiên còn mang khăn che mặt, làm cho người ta không thấy rõ mặt của cô, nhưng cũng cho người ta một loại cảm giác kinh ngạc trước vẻ đẹp.

Đôi mắt của các khách mời mở to, nhỏ giọng bàn tán với người bên cạnh về cô dâu.

- Ngươi đã đến rồi.

Giọng nói dịu dàng của Mục Lương vang lên, nhẹ nhàng cầm tay của cô gái đuôi hồ ly.

- Ta tới rồi.

Hồ Tiên mỉm cười nắm lấy tay hắn, bước lên bậc thang cuối cùng ở trên đài cao, đứng ở bên cạnh nam nhân.

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan lóe sáng, tiếp tục hôn lễ.

Cô ưu nhã nói:

- Hiện tại mời chú rể mở khăn che mặt của cô dâu.

Mục Lương nghe vậy vươn tay ra, nhẹ nhàng vạch trần sa mỏng trên mặt của nữ nhân, lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia.

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái đuôi hồ ly, hô hấp của hắn đều dừng lại một chút, nắm chặt khăn che mặt thu vào không gian tùy thân.

- Xôn xao ~~~

Các khách mời náo động một mảnh, ai nấy đều bị kinh diễm bởi sự xinh đẹp của cô gái đuôi hồ ly.

- Ta trông thế nào?

Hồ Tiên nhìn chằm chằm đôi mắt của Mục Lương, có thể nhìn thấy màu vàng kim ám trong đáy mắt của hắn.

- Thật xinh đẹp.

Mục Lương gật đầu.

Hồ Tiên cười hỏi:

- Nhìn hai năm mà còn không chán à?

- Có nhìn cả đời thì ta cũng không chán.

Mục Lương nói với giọng điệu nghiêm túc.

Trái tim của Hồ Tiên run lên, đây là lời thề nguyện cả đời sao.

Khoé miệng của Nguyệt Thấm Lan giật giật, tiếp tục quy trình, tất cả đều rất thuận lợi, cho đến khi Mục Lương ôm cô gái đuôi hồ ly hôn, toàn trường vỗ tay như sấm động.

Bình Luận (0)
Comment