- Cha ba ~ ~ ~
Lăng Hương dùng sức vỗ tay bôm bốp, chu môi nói:
- Ta thật là hâm mộ.
Đôi mắt của Tề Nhĩ Nạp sáng lên, vội vàng nói:
- Lăng Nhi cũng muốn lập gia đình, vậy ta thay ngươi định ngày hẹn với mấy vị vương tử được không.
Ánh mắt của Lăng Hương trở nên u oán, lắc đầu nói:
- Ta là hâm mộ quốc vương vương quốc Huyền Vũ có thể lấy được nữ nhân xinh đẹp như vậy, tôi cũng muốn...
- Hả??
Đôi mắt của Tề Nhĩ Nạp trợn to, trên mặt lộ ra thần sắc kinh khủng.
Hắn cau mày trầm tư một hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi, trịnh trọng và nghiêm túc nói:
- Nữ nhân cũng không phải không được, vậy ta sẽ hẹn mấy vị công chúa cho ngươi.
- Cha, ngươi nói cái gì vậy?
Sắc mặt của Lăng Hương lập tức đỏ bừng, đưa tay lên nắm lấy râu mép của Tề Nhĩ Nạp.
- A, đau đau đau, nhẹ tay một chút!
Tề Nhĩ Nạp vội vàng khuyên nhủ:
- Nhiều người nhìn như vậy, ngươi chừa cho ta một chút mặt mũi đi.
- Cha lại nói lung tung thì ta sẽ vặt trụi râu mép của ngươi.
Lăng Hương yêu kiều hừ một tiếng.
- Khụ khụ, ta không nói nữa.
Tề Nhĩ Nạp cười xấu hổ một tiếng, hoàn toàn không còn cách nào khác, đứa con gái này đã bị bản thân chiều hư rồi.
Trên đài cao, nghi thức hôn lễ đã đi tới hồi kết, cô gái đuôi hồ ly đã đội lên mũ miện tượng trưng cho thân phận phó hậu.
-Ong ong ong ~ ~
Trên bầu trời Đại Hội Đường, binh sĩ Không Quân xếp thành đội ngũ hình vuông xuất hiện, bắt đầu biểu diễn góp vui.
Hồ Tiên nhìn chăm chú vào khách mời phía dưới, đôi mắt màu đỏ hơi ửng hồng, chờ đợi lâu như vậy cũng là đáng giá.
Mục Lương quay đầu thấp giọng nói:
- Ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, ta tới tiếp đón khách mời.
Cô gái đuôi hồ ly đã hoài thai, hắn còn là muốn cho cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn.
- Thật sự không cần ta đi theo à?
Hồ Tiên mị thanh hỏi.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, nói:
- Không cần, ta sợ bọn họ ở gần nhìn ngươi sẽ trở nên thất thần.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hồ Tiên ửng đỏ, cười híp mắt liếc xéo người đàn ông một cái, cuối cùng vẫn nghe theo lời Mục Lương an bài, được tiểu hầu gái bảo vệ rời khỏi đài cao.
Mục Lương lấy lại bình tĩnh, bắt đầu tiếp đón khách mời, Nguyệt Thấm Lan làm bạn bên cạnh, trong lúc trò chuyện lại nói thành vài cuộc giao dịch.
…
Đông đông đông ~ ~ ~
Vào lúc giữa trưa ở vương quốc Huyền Vũ, chuông Huyền Vũ vang lên từng tiếng du dương.
Cộp cộp cộp ~ ~ ~
Mục Lương đi ra khỏi Đại Hội Đường, đi theo phía sau là đám người Ly Nguyệt.
Cô gái tóc trắng kéo cửa sau của chiếc xe hơi ra, nghiêng người tránh sang một bên.
- Trở về thôi.
Mục Lương để lại một câu sau đó nghiêng người ngồi vào trong xe.
- Trở về Khu Vực Trung Ương.
Ly Nguyệt ra lệnh, sau đó kéo cửa xe ra ngồi vào ghế lái, khởi động xe hơi đi về phía Khu Vực Trung Ương.
Đoàn xe xuất hiện làm cho các khách mời đến đây tham gia hôn lễ rất nóng mắt, trong mấy ngày sắp tới, lượng tiêu thụ của cửa hàng xe hơi đã tăng lên gấp mấy lần.
Trong xe hơi chuyên chở quốc vương, Mục Lương hơi rũ mắt xuống, trên người toàn mùi rượu.
Hôm nay hắn uống rất nhiều rượu, cho đủ mặt mũi của các khách mời, dù sao thì rất nhiều người ở đây đa số đều là tới tham gia hôn lễ, điều này làm cho Mục Lương có chút ngượng ngùng rời đi mà không làm gì.
- Mục Lương, có mệt không?
Ly Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.
- Không mệt.
Mục Lương nói xong thì ngước mắt lên nhìn.
Tiệc cưới bên trong Đại Hội Đường vẫn còn tiếp tục, Nguyệt Thấm Lan đang tiến hành công việc kết thúc.
Ly Nguyệt dịu dàng nói:
- Hôm nay ngươi uống rất nhiều rượu.
- Không tính là nhiều, cũng sẽ không say.
Mục Lương cười ôn hòa nói.
- Vậy là tốt rồi.
Ly Nguyệt khẽ gật đầu, đảo bánh lái, làm cho xe hơi lái vào đường rẽ đi thông Khu Vực Trung Ương.
Mục Lương ngáp một cái, gỡ băng trán xuống, hỏi:
- Ly Nguyệt, ngươi muốn có hôn lễ như thế nào?
Trong lòng của Ly Nguyệt khẽ động, nhẹ nhàng nói:
- Mục Lương, không vội, chờ khi nào ngươi từ Thiên Quốc trở về hẵng nói.
- Cũng tốt.
Mục Lương cười ôn hòa.
Hắn sẽ không bạc đãi cô gái tóc trắng, ngoại trừ Mễ Nặc ra thì Ly Nguyệt là người làm bạn với hắn lâu nhất, cả hai đã trải qua rất nhiều chuyện, đã là quan hệ người nhà.
Không lâu sau đó, xe hơi lái vào Khu Vực Trung Ương, dừng ở trước cung điện tầng tám.
Cửa xe mở ra, Mục Lương bước xuống, cất bước đi về phía cung điện.
- Bệ hạ đã trở về rồi.
Các tiểu hầu gái tiến lên vấn an.
- Ừm, ta muốn thay quần áo khác.
Mục Lương ôn hòa mở miệng.
Ba Phù nghe vậy vội vàng đuổi theo, hầu hạ quốc vương thay quần áo ở nhà thoải mái.
Mặc dù nói là quần áo ở nhà, nhưng thoạt nhìn cũng rất đắt đỏ, mặt trên được thêu hoa văn tinh xảo, đem ra ngoài cũng có thể bán được giá cao, chớ đừng nhắc tới hiện tại vải vóc sử dụng đều là tốt nhất của vương quốc Huyền Vũ.
Mục Lương đi ra khỏi thư phòng, Hồ Tiên cũng bước ra Thiên Điện, cô đã rửa lớp trang điểm trên mặt, mái tóc dài trắng như tuyết rối tung ở sau người.
Hồ Tiên tiến lên đón, dịu dàng hỏi:
- Trở về rồi, có mệt không?
- Không mệt.
Mục Lương cười một tiếng.
Tiểu Mật cung kính hỏi:
- Bệ hạ, chúng ta nên đổi cách xưng hô khác phải không, gọi Hồ Tiên đại nhân là Hồ Tiên nương nương?
- Như vậy được chứ?
Mục Lương nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly.
Hồ Tiên cười quyến rũ nói:
- Nghe rất êm tai, có thể.
- Hồ Tiên nương nương!
Các tiểu hầu gái nghe vậy đều đồng thanh lên tiếng, xem như là chính thức đổi cách xưng hô.
- Không có phí đổi xưng hô nha.
Hồ Tiên cười liên tục.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Ta cho các ngươi lương tháng này tăng gấp đôi.
Hồ Tiên trợn mắt nhìn Mục Lương, quyến rũ nói:
- Ta nói giỡn thôi, sao có thể không có hạ lễ đổi giọng chứ, nhưng mà ta còn chưa nghĩ ra được là cái gì.
Các tiểu hầu gái nghe vậy thì đôi mắt sáng lên, tháng này lương bổng tăng gấp đôi, còn có thể bắt được lễ vật của cô gái đuôi hồ ly, cái này cũng quá sảng khoái rồi.
- Thấm Lan đâu rồi, còn chưa trở về à?
Hồ Tiên thanh thúy hỏi.
Mục Lương bình thản nói:
- Ừm, cô ấy đang kết thúc công việc, sắp trở về rồi.
Hồ Tiên nhẹ nhàng lên tiếng:
- Như vậy không tốt lắm đâu, hôn lễ của ta mà lại cc làm cho Thấm Lan bận rộn lâu như vậy.
- Hôn lễ của cô ấy, ngươi cũng bận rộn cả buổi đấy thôi, cả hai đều giống nhau.
Mục Lương vỗ vỗ vai của cô gái đuôi hồ ly.
Đôi mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên hiện ra ý cười, cả ngày hôm nay đều được bầu không khí hạnh phúc lượn lờ.
An Kỳ đi vào cung điện, bẩm báo nói:
- Bệ hạ, Hi Đức Vưu Kỳ các hạ tới rồi.
- Nhanh như vậy sao.
Mục Lương hơi nhướng mày.
Hắn nghĩ ngợi, nhàn nhạt nói:
- Để cho hắn tới thư phòng đi.
- Vâng.
An Kỳ đáp một tiếng, sau đó xoay người rời khỏi cung điện.
- Tối nay ta lại đến chỗ của ngươi.
Mục Lương nói xong thì nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly.