- Hôm nay có thi đấu bóng bàn.
Nàng nhẫn nhịn giải thích.
Từ khi vương quốc Huyền Vũ chiến thắng Hư Tộc, cuộc sống của dân chúng ngày càng tốt hơn, cũng bắt đầu coi trọng sự khoẻ mạnh về thể chất và tinh thần của dân chúng, vì vậy hạng mục thể dục thể thao, hạng mục trí tuệ cũng bắt đầu nở hoa toàn diện.
Hiện tại, trong thành phố tổng cộng có năm sân vận động có lớn có nhỏ, trọng điểm của mỗi sân vận động đều khác nhau như sân dành cho bơi lội, sân cho các loại quần vợt, cầu lông, sân bóng rổ, v.v…
Vì cổ vũ dân chúng nhiệt tình yêu thương thể dục, phong phú cuộc sống sau khi làm việc, bọn họ thỉnh thoảng sẽ tổ chức thi đấu, chỉ cần là người thường thì đều có thể báo danh tham gia.
- Ta thật không biết.
Mục Lương hơi cau mày.
Nguyệt Thấm Lan trầm ngâm một lát, ưu nhã nói:
- Có thể là người phía dưới cảm thấy chuyện này không quan trọng, cho nên mới không ghi vào trong báo cáo.
Mục Lương vươn tay nhéo nhéo gương mặt của cô gái ưu nhã, cười nói:
- Sao có thể không quan trọng, chỉ cần là chuyện ích nước lợi dân thì đều rất quan trọng.
Nguyệt Thấm Lan liếc mắt nhìn anh, ưu nhã nói:
- Ngươi đã nói như vậy, thế thì hãy đi xem thi đấu với ta đi, cũng có thể cổ vũ dân chúng nhiệt tình yêu thương thể dục.
- Có thể.
Mục Lương đáp ứng một tiếng.
- Quyết định như vậy đi, ta sẽ cho người chuẩn bị xe.
Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói.
Mục Lương gật đầu một cái, đáp:
- Được.
- Ta đi tắm.
Nguyệt Thấm Lan đứng dậy, lắc lắc eo nhỏ rời khỏi thư phòng.
Mục Lương mím môi một cái, còn có thể ngửi được mùi thơm cơ thể của nữ nhân lưu lại. Anh khẽ gãi chóp mũi, cười tiếp tục phê duyệt văn kiện.
Lúc tám giờ, cửa thư phòng bị gõ.
Cộc cộc cộc ~ ~ ~
- Bệ hạ, tới giờ ăn điểm tâm rồi.
Giọng nói của Tiểu Mật truyền vào thư phòng.
- Ta biết rồi.
Mục Lương lên tiếng đáp lại, phê duyệt xong phần văn kiện cuối cùng, sau đó mới đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Trong nhà ăn, đám người Hồ Tiên đều có mặt ở đây.
- Bệ hạ, chào buổi sáng.
Đám người Ba Phù ngoan ngoãn chào buổi sáng.
- Chào mọi người.
Mục Lương nhẹ gật đầu, ngồi ở chủ vị.
Bữa sáng hôm nay là mì sợi, bánh bao, bánh rán và nhiều loại đồ ăn sáng khác, có thể nói là rất phong phú.
Hai mắt của Mễ Nặc sáng ngời, hỏi:
- Mục Lương, hôm nay ngươi muốn đi xem thi đấu à?
- Ừm, ngươi cũng muốn đi sao?
Mục Lương gật đầu hỏi.
- Buổi chiều mới có giờ học, ta có thể đi với ngươi không?
Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc lộ ra vẻ chờ mong.
- Đương nhiên là được.
Mục Lương mỉm cười đáp.
- Thật tốt quá!
Nghe được lời này, đôi tai thỏ lông xù của Mễ Nặc dựng đứng lên vì hưng phấn.
Hi Bối Kỳ ngây thơ hỏi:
- Lúc nào thì có thi đấu cầu lông vậy, ta cũng muốn tham gia.
- Nếu có thì ngươi cũng không thể tham gia.
Nguyệt Thấm Lan liếc mắt nhìn cô gái Ma Cà Rồng.
- Vì sao chứ?
Hi Bối Kỳ trừng lớn đôi mắt màu vàng kim.
Nguyệt Thấm Lan giải thích:
- Những trận thi đấu này chỉ có dân chúng bình thường mới có thể tham gia, Giác Tỉnh Giả, Biến Dị Giả hay Ma Pháp Sư đều không thể tham gia.
Ngải Lỵ Na gật đầu nhận đồng nói:
- Đúng vậy, nếu như Giác Tỉnh Giả đều có thể tham gia trận đấu thì làm sao người bình thường có thể thắng được?
Giác Tỉnh Giả, Biến Dị Giả, Cường Hóa Giả, Ma Pháp Sư, Kỵ Sĩ v.v... Tuyệt đại đa số đều trời sinh mạnh hơn người bình thường, làm cho bọn họ dự thi sẽ không tính là công bằng.
- Đây chính là cuộc thi đấu cho dân chúng bình thường.
Nguyệt Thấm Lan liếc mắt nhìn cô gái Ma cà rồng.
Phần thưởng của cuộc thi này cũng là dành cho người bình thường, Giác Tỉnh Giả hoặc Ma Pháp Sư dự thi thắng cũng cũng không dùng được.
- Vậy được rồi.
Hi Bối Kỳ bĩu môi.
Cô tự nhận là mình đánh cầu lông rất tốt, khi chơi với đám người Nguyệt Phi Nhan thì luôn có thể thắng nhiều thua ít.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Đừng nóng vội, sau này sẽ tổ chức thi đấu nhằm vào binh sĩ ba quân, đến lúc đó ngươi có thể tham gia.
- Thật à?
Đôi mắt màu vàng của Hi Bối Kỳ lập tức sáng ngời.
- Ừ.
Mục Lương lên tiếng, trong lòng tự hỏi một câu, diễn luyện quân sự cũng coi như là thi đấu chứ?
- Thật khiến cho người ta chờ mong.
Hi Bối Kỳ chà xát hai tay.
Mục Lương nhàn nhạt lên tiếng:
- Trước đó thì ngươi phải thao luyện tân binh cho tốt, nếu như không đạt được hiệu quả huấn luyện dự trù thì phải đối mặt với trừng phạt, ngươi cũng biết việc này rồi đấy.
Anh có khảo hạch huấn luyện đối với Hải Lục Không Tam Quân, không phải là không quan tâm mặc kệ, nếu như không thông qua kiểm tra, vậy Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan cũng khó giữ được chức vụ.
Hi Bối Kỳ chấn động tinh thần, vội vàng nói:
- Ta biết rồi!
Mục Lương hài lòng nói:
- Ừm, chờ ta trở về từ Thiên Quốc, muốn nhìn thấy sự tiến bộ của Không Quân.
- Vâng!
Hi Bối Kỳ nghiêm mặt đáp và gật đầu thật mạnh.
- Còn ngươi thì sao?
Mục Lương nhìn về phía cô gái tóc đỏ.
Nguyệt Phi Nhan lập tức thu hồi khoé miệng cong lên, nghiêm mặt nói:
- Ta cũng không thành vấn đề, đảm bảo sẽ không làm cho bệ hạ thất vọng.
- Ừm, vậy là được rồi.
Mục Lương càng thêm thoả mãn.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Ăn sáng trước đi, sau khi ăn xong chúng ta lại trò chuyện tiếp.
- Được.
Mục Lương đáp lời, thuận tay gắp một khối trứng chiên cho cô gái đuôi hồ ly và Nguyệt Thấm Lan.
Mễ Nặc chớp chớp mắt, nói:
- Mục Lương, ta cũng muốn ăn...
- Ừm.
Mục Lương cười một tiếng, cũng gắp một miếng trứng chiên cho cô gái tai thỏ.
Anh ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Ly Nguyệt, vì vậy trong chén của cô gái tóc trắng cũng có thêm một miếng trứng chiên.
…….
Khu thành Đông, Chủ thành.
Trên đường chính, Lăng Hương và Linh Vận ngồi xe thú đang chạy về phía trường đào tạo lái xe.
- Lăng Hương, hiện tại ta quá khẩn trương, làm sao bây giờ?
Linh Vận nắm chặt tay thiếu nữ bên cạnh.
Giọng nói của Lăng Hương khàn khàn:
- Có thể làm sao bây giờ, ta cũng vậy mà.
Hôm nay, hai người đi trường đào tạo lái xe kiểm tra kết quả thi, nếu như không thể được điểm tối đa, vậy thì phải thi lại một lần nữa.
Kiểm tra bằng lái cần phải tiến hành ba lần sát hạch, lần đầu tiên là thi viết, lần nữa là sát hạch điều khiển xe thật, lần thứ ba là lái trên đường đi.
- Hít sâu một hơi nào, có lẽ chúng ta đều có thể được điểm tối đa.
Lăng Hương lên tiếng trấn an.
- Phù phù ~ ~ ~
Linh Vận hít sâu mấy cái, vẻ mặt bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng chỉ duy trì không đến ba giây thì lại bị thay thế bởi âu lo.
- Không được, hoàn toàn không thả lỏng được nữa.
Cô phồng má phàn nàn.