Cô gái tai thỏ thích không buông tay vuốt ve khăn đội đầu, vải vóc rất bình thường, nhưng hoa văn trên đó rất đẹp, là được may tay từng đường kim mũi chỉ, rất có chỗ đặc sắc.
- Thật xinh đẹp.
Mễ Nặc vui vẻ nói.
Cô lại xé miếng thịt cho vào miệng, cau mày nhấm nháp, chỉ cảm thấy càng ăn quai hàm càng nhức mỏi.
- Món này cũng quá cứng rắn rồi.
Cô phồng má nói.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Chỉ là để cho ngươi nếm thử mùi vị thôi, còn nói về ăn ngon thì vẫn phải là thịt nướng do nhóm Tiểu Tử làm.
Mễ Nặc gật đầu nhận lệnh, gói ghém rồi thu hồi những miếng thịt khô còn lại.
Mục Lương hỏi:
- Ly Nguyệt đâu?
Thanh Vụ ngây thơ đáp:
- Bệ hạ, tiểu thư Ly Nguyệt còn chưa trở về, chắc là đang mang theo người mới tiến hành đặc huấn.
- Ta biết rồi.
Mục Lương bỏ lại một câu rồi xoay người trở về thư phòng, muốn đi xử lý đống văn kiện chất đống mấy ngày nay.
Mễ Nặc ngồi bên cạnh cô gái đuôi hồ ly, mắt lộ ra vẻ chờ mong, nói:
- Chị Hồ Tiên, nói cho ta nghe về những nơi ngươi đã đi qua mấy ngày nay đi.
- Được rồi, ta đã chụp rất nhiều ảnh, ngươi cầm xem một chút.
Hồ Tiên dịu dàng nói.
Cô lấy ra một chồng ảnh thật dày từ trong ma cụ không gian chứa đựng, cho cô gái tai thỏ xem từng cái một.
Các tiểu hầu gái cũng tiến lên trước, nghe cô gái đuôi hồ ly kể lại những chuyện gặp được khi đi ra ngoài, trong lúc đó còn cho bọn họ xem video trong điện thoại di động.
- Thật đẹp.
Mễ Nặc liên tục khen ngợi.
Khi Ly Nguyệt trở về, Hồ Tiên vừa giới thiệu xong tấm ảnh chụp cuối cùng, đang uống một hớp nước để nhuận giọng.
- Hồ Tiên đã trở về rồi.
Ly Nguyệt dịu dàng chào hỏi.
Cô vừa hoàn thành đặc huấn, trên mặt còn có mồ hôi, mái tóc màu trắng bạc cũng ướt nhẹp.
- Ừ, vừa trở về không bao lâu.
Hồ Tiên cười đáp, nói nhỏ:
- Một thân mồ hôi, mau đi tắm rửa đi.
- Ừm.
Ly Nguyệt đáp một tiếng, cất bước đi về phía Thiên Điện.
Không bao lâu sau, mấy người Nguyệt Thấm Lan và Hi Bối Kỳ cũng lục tục trở về.
Hi Bối Kỳ hào hứng hỏi:
- Chị Hồ Tiên, quà của ta đâu?
- Đây.
Hồ Tiên lấy ra một cái hộp gỗ từ trong ma cụ không gian, bên trong chứa một sợi dây chuyền, được chế tạo từ hàm răng của ma thú, cũng rất có chỗ đặc sắc.
- Ta thì sao?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.
Hồ Tiên quyến rũ đáp:
- Lễ vật của ngươi ở chỗ Mục Lương.
- Vậy ta phải đi tìm hắn đòi mới được.
Nguyệt Thấm Lan cười một tiếng, xoay người đi về phía thư phòng.
Trong thư phòng, Mục Lương đang phê duyệt văn kiện chồng chất, tốc độ phê duyệt có chút gia tăng so với quá khứ.
Cộc cộc cộc ~ ~ ~
Cửa thư phòng bị gõ, giọng nói của Nguyệt Thấm Lan vang lên:
- Mục Lương, ta vào được không?
- Vào đi.
Mục Lương thuận miệng lên tiếng.
Cọt kẹt ~ ~ ~
Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa vào, tư thái ưu nhã đi tới bên cạnh người đàn ông rồi ngồi xuống, cười nói:
- Vừa trở về là đã vội vàng rồi, ngươi không nghỉ ngơi à?
- Ta lại không mệt mỏi, không cần nghỉ.
Mục Lương ôn hòa cười nói.
Nguyệt Thấm Lan cười vươn tay hỏi:
- Quà của ta đâu?
Mục Lương dừng bút trong tay, sau đó lấy ra một cái hộp gỗ được điêu khắc hoa văn ngoài mặt từ trong không gian tùy thân.
- Đây, đây là quà đặc biệt dành cho ngươi.
Anh cười đặt chiếc hộp gỗ to vào trong tay cô.
- Đây là thứ gì?
Nguyệt Thấm Lan lộ ra vẻ mặt tò mò.
Mục Lương hơi nâng cằm lên, nói:
- Ngươi nhìn xem sẽ biết.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy thì mong đợi mở hộp gỗ ra, lộ ra một hạt châu bên trong, đó là một viên trân châu màu tím, to cỡ nắm đấm trẻ con.
- Trân châu?
Mắt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Đúng vậy, ta bắt được ở trong hội đấu giá của vương quốc Khang Phu Đặc.
Mục Lương ôn hòa giải thích.
Nguyệt Thấm Lan cảm thấy hứng thú hỏi:
- Nó có gì đặc biệt không?
Mục Lương giải thích:
- Đây là trân châu của ngọc trai Nữ Vương, ở đó lưu truyền một truyền thuyết, chỉ có nữ vương thiên tuyển mới có thể đeo vương miện được chế từ trân châu của ngọc trai Nữ Vương.
Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, nói:
- Ta cũng không phải là nữ vương.
- Đây chỉ là truyền thuyết thôi, nhưng trân châu ngọc trai nữ vương còn có tác dụng tăng phúc đối với ma pháp hệ thuỷ, cũng có tác dụng đối với ngươi.
Mục Lương cười giải thích.
- Ta rất thích món quà này.
Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa, vươn tay ôm lấy cổ Mục Lương rồi đưa lên môi thơm.
……….
- Đông đông đông ~ ~ ~
Sáng sớm, trong vương quốc Huyền Vũ vang lên từng tiếng chuông du dương, một ngày mới bắt đầu.
Trong thư phòng, Mục Lương đang lật xem văn kiện chưa được phê duyệt tối hôm qua.
Hôm nay, anh dậy rất sớm, trong cung điện ngoại trừ nhóm tiểu hầu gái và đám người Ly Nguyệt phải tiến hành huấn luyện sớm ra thì những người còn lại đều còn chưa tỉnh.
Loạt soạt loạt soạt ~~~
Mục Lương không ngừng di chuyển bút trên tay, lưu lại văn tự đen như mực trên mặt giấy.
Cọt kẹt ~ ~ ~
Cửa phòng nghỉ trong thư phòng bị đẩy ra, Nguyệt Thấm Lan buộc áo khoác mỏng trên người lại, trên mặt hiện lên dáng vẻ như mới tỉnh ngủ, cô dựa vào khung cửa, lười biếng hỏi:
- Hôm nay, ngươi dậy sớm thế?
- Tự nhiên tỉnh lại thôi.
Mục Lương ôn hòa nói, quay đầu nói:
- Không ngủ tiếp một lát à?
- Không ngủ nữa.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đáp, mái tóc màu xanh nước biển rối tung ở sau lưng, uốn éo đi tới bên cạnh nam nhân rồi ngồi xuống. Cô nhìn văn kiện trong tay Mục Lương, dịu dàng nói:
- Những văn kiện này cũng không cần gấp, ngươi có thể từ từ xem.
- Bây giờ cũng không có chuyện gì khác, hơn nữa ta đã xem xong rồi.
Mục Lương bình thản nói.
Nguyệt Thấm Lan chớp đôi mắt đẹp màu xanh nước biển, hỏi:
- Hôm nay, ngươi không cần vội vàng chuyện khác à?
Mục Lương suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp:
- Không có .
Mấy ngày nữa, anh sẽ lên đường đi Thiên Quốc, dạo gần đây quả thật không có chuyện gì làm.
Còn về việc nghiên cứu Hệ Thống Thao Tác Ma Pháp, hiện nay anh đang tiến vào bình cảnh kỳ, cần càng nhiều tri thức về ma pháp trận viễn cổ để bổ khuyết cho chỗ trống tri thức.
Mục Lương dự định sau khi trở về từ Thiên Quốc sẽ tiếp tục nghiên cứu Hệ thống thao tác ma pháp và máy móc Ma Huyễn Thủ.
Còn có kế hoạch Pháo Đài Thiên Môn Phồn Tinh, một phần trong đó đã giao cho Già Lạc nghiên cứu, bộ phận còn lại cũng cần chờ hắn trở về mới nghiên cứu thêm.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Nếu như vậy, buổi sáng đi với ta đến sân vận động đi, ngày hôm nay ở đó có thi đấu.
- Có thi đấu gì?
Mục Lương sửng sốt một chút.
Nguyệt Thấm Lan nhìn thấy dáng vẻ của anh, đã biết anh hoàn toàn không hay biết có chuyện tranh tài, vì thế không nhịn được trợn trắng mắt.