Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 633 - Chương 3279 - Nguy Cơ Toàn Tộc Diệt Vong Ở Trước Mắt

Chương 3279 - Nguy Cơ Toàn Tộc Diệt Vong Ở Trước Mắt
Chương 3279 - Nguy Cơ Toàn Tộc Diệt Vong Ở Trước Mắt

Kỵ Sĩ nhỏ giọng nói:

- Bá tước đại nhân, quốc vương vương quốc Huyền Vũ và Hồ Tiên đã rời đi, sẽ không có chuyện gì.

Bá tước Lặc Luân Phổ tức giận quát:

- Đó là bởi vì bây giờ hắn không rảnh truy cứu, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không có việc gì à?

Một ít người muốn thành lập quan hệ với vương quốc Huyền Vũ, trước đó là tìm không đến phương pháp, hiện tại nếu như để bọn hắn biết chuyện này, nhất định sẽ có chút người muốn nịnh bợ vương quốc Huyền Vũ mà tiêu diệt hắn.

- Không nói cái khác, nếu chuyện này để cho bệ hạ biết thì ta cũng sẽ phiền phức lớn.

Hiện tại, hắn chỉ cảm thấy bó tay toàn tập, cảm thấy tiền đồ xa vời, nguy cơ toàn tộc diệt vong đang ở ngay trước mắt.

Cộp cộp cộp ~~~

Ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân vội vã.

Thị vệ tiến vào thông báo cung kính nói:

- Bá tước đại nhân, người của phủ hầu tước đến, mời đại nhân đi qua một chuyến.

Bá tước Lặc Luân Phổ hít một hơi thật sâu, biết rằng hầu tước Đạt Đại Ma cũng luống cuống, đây là muốn để cho mình đi qua thương lượng đối sách

- Ta biết rồi.

Hắn trầm giọng mở miệng, một khắc đều không dừng lại mà đi ra phía ngoài.

Lúc này, trong phủ hầu tước, vẻ mặt của hầu tước Đạt Đại Ma cũng rất khó coi, trước mặt nằm bốn cỗ thi thể, đều là Kỵ Sĩ tiến tới thông báo mang trở về.

- Xong rồi, đắc tội với quốc vương vương quốc Huyền Vũ, hoàn toàn xong rồi.

Hầu tước cảm thấy quãng đời còn lại của mình hoàn toàn u ám, sau đó còn phải đối mặt với quốc vương Khang Phu Đặc và quốc vương Huyền Vũ truy cứu trách nhiệm.

Hắn ngồi xuống, tay dùng sức xoa huyệt thái dương, đối với cái chết của con gái không có chút bi thống nào, nếu như có thể làm cho quốc vương Huyền Vũ bỏ qua không truy cứu nữa thì cái chết đó mới có tác dụng.

Cộp cộp cộp ~ ~ ~

Tiếng bước chân vang lên, bá tước Lặc Luân Phổ đi nhanh vào chính sảnh.

Hầu tước Đạt Đại Ma ngơ ngác ngước mắt nhìn lên, hỏi thẳng vào chủ đề:

- Tới rồi à, ngươi định xử lý như thế nào?

Bá tước Lặc Luân Phổ không nhìn thi thể trên đất, nói:

- Ta còn chưa nghĩ ra, nhưng quan trọng nhất bây giờ là tiêu trừ lửa giận của quốc vương Huyền Vũ.

Hầu tước Đạt Đại Ma hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:

- Ta chuẩn bị đi gặp bệ hạ, chuyện này cần bệ hạ đứng ra hỗ trợ giải quyết, bằng không rất khó tiêu trừ lửa giận của quốc vương Huyền Vũ.

Yết hầu của bá tước Lặc Luân Phổ nhấp nhô, khàn giọng nói:

- Nếu như gặp bệ hạ, của cải sẽ bị móc rỗng.

Hắn vừa nghĩ tới sắc mặt tham lam của quốc vương Khang Phu Đặc, chỉ cảm thấy thân gia khó giữ được.

Hầu tước Đạt Đại Ma mắt lạnh hỏi:

- Luyến tiếc những vật ngoài thân kia, ngươi là muốn chết à?

Một ít tiền tài ở trước toàn tộc diệt vong hoàn toàn không đáng giá nhắc tới, chỉ cần còn sống thì sau này vẫn có thể kiếm trở về.

- Được rồi, ta và đại nhân đi gặp bệ hạ.

Bá tước Lặc Luân Phổ cười thảm một tiếng, sống sót quan trọng hơn.

………

Ông ~ ~ ~

Bên trong Khu Vực Trung Ương, Chủ Thành, vương quốc Huyền Vũ

Cửa Không Gian Truyền Tống bị khởi động, vòng xoáy không gian xoay tròn một cách ổn định.

- Có người tới.

Hộ vệ Trung Ương đang canh gác lên tinh thần.

Ông ~ ~ ~

Hơn mười giây sau, hai bóng người lần lượt đi ra khỏi vòng xoáy không gian.

Hộ vệ Trung Ương nhìn thấy người đến thì lộ ra vẻ mặt cung kính, giơ tay nghiêm chào nói:

- Bệ hạ, Hồ Tiên nương nương vạn an.

- Ừ.

Mục Lương nhẹ gật đầu, bị cô gái đuôi hồ ly nắm tay rời đi.

Hai người trở lại cung điện khu Trung Ương thì nhóm tiểu hầu gái đều chạy tới nghênh đón.

- Bệ hạ và Hồ Tiên nương nương đã trở về rồi!

Đám người Tiểu Tử ngoan ngoãn hành lễ.

- Cuối cùng cũng đã trở về.

Hồ Tiên chậm rãi giãn eo ra, quyến rũ nói.

- Đi ra ngoài mấy ngày như vậy, vẫn cảm thấy cung điện thoải mái nhất.

An Kỳ tiến lên ngoan ngoãn hỏi:

- Hồ Tiên nương nương mệt mỏi rồi à, ngài có muốn ngâm mình tắm nước nóng một chút hay không?

- Không cần, ta chỉ muốn nằm một chỗ không làm gì thôi.

Hồ Tiên xua tay, xoay người đi tới trên ghế sô pha nằm xuống, tư thái vô cùng lười biếng.

Đôi mắt của Mục Lương hiện ra ý cười, nhìn về phía tiểu hầu gái, hỏi:

- Vương hậu của các ngươi đâu rồi?

- Bệ hạ, vương hậu nương nương đi Cục Quản Lý rồi ạ.

Tiểu Tử giải thích.

Mục Lương bình thản nói:

- Cô ấy đã làm vương hậu, chuyện của Cục Quản Lý có thể buông ra một chút cho Kim Phượng và Tiểu Lan xử lý.

Anh không có ý tưởng hậu cung không thể chấp chính, sau này người thừa kế lên làm quốc vương không biết phải bao lâu, có lẽ là đời cháu, hoặc là người có thiên phú hậu đại đảm đương người thừa kế.

- Đều là người không chịu rảnh rỗi.

Hồ Tiên quyến rũ nói.

Ngày mai, cô cũng sẽ trở về Thành Buôn Bán Sơn Hải, mấy ngày nay khẳng định chất đống rất nhiều đơn đặt hàng, không biết Tố Cẩm xử lý như thế nào nữa.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, nói:

- Ta cũng phải bận rộn mấy ngày nay, sau đó phải chuẩn bị đi Thiên Quốc.

- Nhanh như vậy à?

Đôi mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên lóe sáng.

- Đi sớm về sớm.

Mục Lương nói xong thì nhìn về phía bụng của cô gái đuôi hồ ly, đi sớm một chút rồi mới có thể về sớm hơn, chờ đợi đứa trẻ của hắn chào đời.

Hồ Tiên gật đầu đồng ý:

- Cũng đúng.

Cộp cộp cộp ~ ~ ~

- Mục Lương, chị Hồ Tiên, hai người đã về rồi!

Mễ Nặc hào hứng chạy vào cung điện, nhào vào trong lòng anh.

Mục Lương cười xoa xoa đầu của cô gái tai thỏ, dịu dàng hỏi:

- Đúng vậy, ngươi vừa mới tan lớp à?

- Đúng vậy, buổi sáng có giờ học.

Mễ Nặc ngây thơ gật đầu.

Cô đỏ mặt đi ra khỏi lòng Mục Lương, thanh thúy hỏi:

- Lần này hai người đi ra ngoài có gặp phải chuyện vui gì không?

- Có rất nhiều chuyện, ngươi bảo Hồ Tiên kể cho ngươi nghe đi.

Mục Lương ôn hòa đáp.

Đôi mắt màu lam của Mễ Nặc sáng ngời, hỏi:

- Được rồi, vậy ngươi có mua quà cho chúng ta không?

- Đương nhiên rồi, tất cả đều ở chỗ Hồ Tiên.

Mục Lương cười nhẹ chọc chọc vầng trán của cô gái tai thỏ tai.

Lần này, anh ra ngoài mua rất nhiều đặc sản, ăn, chơi, mặc, cái gì cũng có.

Mễ Nặc nghe vậy thì đôi mắt sáng lên, xoay người kích động đi tới trước ghế sô pha, ôm lấy cánh tay của cô gái đuôi hồ ly bắt đầu làm nũng.

- Chị Hồ Tiên, quà của ta đâu?

Giọng nói của cô yêu kiều mà không mị, làm cho người ta nghe xong chỉ muốn sủng ái cô.

- Có, mua cho ngươi một cái khăn đội đầu, còn có một chút đồ ăn.

Hồ Tiên cưng chiều nói.

Cô lấy ra ma cụ không gian, lấy ra một tấm khăn có hoa văn, còn có mấy bao thịt nướng, là dùng thịt ma thú ướp với hương liệu đặc biệt nướng sơ rồi hong gió, mùi vị rất đặc biệt.

Bình Luận (0)
Comment