Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 632 - Chương 3278 - Báo Thù? Ngươi Muốn Cho Ta Bị Diệt Toàn Tộc À?

Chương 3278 - Báo Thù? Ngươi Muốn Cho Ta Bị Diệt Toàn Tộc À?
Chương 3278 - Báo Thù? Ngươi Muốn Cho Ta Bị Diệt Toàn Tộc À?

- Đúng vậy, đắc tội ai không tốt, lại cả gan đi trêu chọc quốc vương Huyền Vũ, đá trúng tấm ván sắt này.

- Đám người đó chết rồi chẳng có gì đáng tiếc, tự làm bậy không thể sống.

Mọi người đều tấm tắc lên tiếng bàn tán.

Sắc mặt của lão bà bên đường trắng bệch, run rẩy hỏi:

- Làm sao bây giờ, có cần đi thông báo cho bá tước và hầu tước không?

- Muốn đi thì đi đi, loại chuyện tốn công mà không có kết quả này, còn lâu ta mới làm.

Những người khác đều lên tiếng từ chối, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

Có người lanh mắt đã thấy bọn Kỵ Sĩ rút lui, nói:

- Đúng vậy, nhưng cũng không cần chúng ta đi thông báo đâu, Kỵ Sĩ của bọn hắn đã đi trở về rồi, chắc là chẳng mấy chốc nữa sẽ có người tới nhặt xác.

- Đi thôi, đi thôi, nấn ná ở đây chờ một hồi bị bá tước tức giận đánh mèo.

Người sợ chuyện đều rối rít xoay người rời đi.

Chỉ chốc lát sau, dân chúng vây xem đều tản ra, tin tức cũng lấy tốc độ cực nhanh truyền khắp toàn thành.

……..

Vương quốc Khang Phu Đặc, bên trong thành Lợi Ân.

Trong phủ bá tước, bá tước Lặc Luân Phổ đang nằm trên ghế dựa mềm nhắm mắt dưỡng thần, còn có thị nữ hỗ trợ nắn vai đấm chân, thỉnh thoảng há miệng là có người đút trái cây tận miệng.

- Đấm mạnh hơn một chút, bộ chưa ăn cơm à?

Bá tước Lặc Luân Phổ hơi ngước mắt hỏi.

- Vâng.

Cơ thể của hầu gái run lên, vội vã thêm lực đấm bóp.

- Ừm...

Bá tước Lặc Luân Phổ hài lòng nhắm mắt lại, trong miệng hỏi:

- Thiểu Khanh và Thiểu Khang đâu rồi?

Thiểu Khanh và Thiểu Khang đều là con của hắn, xem như là một trong những đứa con dưới gối tương đối có tiền đồ.

- Bá tước đại nhân, hai vị thiếu gia đều đi ra ngoài rồi.

Hầu gái cung kính nói.

- Hừ.

Bá tước Lặc Luân Phổ hừ lạnh một tiếng, hỏi:

- Lại đi ra ngoài à?

- Đúng vậy.

Hầu gái cung kính gật đầu.

Bá tước Lặc Luân Phổ trầm giọng hỏi:

- Lại đi cùng với hai đứa con của hầu tước Đạt Đại Ma à?

- Chắc là vậy, hai vị thiếu gia chưa nói gì ạ.

Hầu gái nói với giọng điệu không xác định.

Bá tước Lặc Luân Phổ bĩu môi theo thói quen:

- Đều là phế vật.

Hắn nghĩ ngợi một chút, con trai của mình và người của phủ hầu tước giao hảo cũng là có chỗ tốt, cho nên không nói thêm gì nữa.

Cộp cộp cộp ~ ~ ~

Bên ngoài đình viện truyền đến tiếng bước chân vội vã, kèm theo giọng nói kinh hoảng của Kỵ Sĩ.

- Không xong rồi, bá tước đại nhân, xảy ra chuyện lớn rồi!

Mấy tên Kỵ Sĩ hoảng hốt vọt vào đình viện, sắc mặt trắng bệch quỳ gối ngoài cửa.

Bá tước Lặc Luân Phổ mở mắt ra, cau mày nhìn bọn Kỵ Sĩ ở ngoài cửa, trên mặt mang theo biểu cảm không vui.

Nhóm hầu gái thức thời đứng dậy thối lui, cúi đầu không dám nói lời nào.

Bá tước Lặc Luân Phổ hỏi với giọng điệu đạm mạc:

- Hoảng hoảng hốt hốt ra thể thống gì, đã xảy ra chuyện gì?

Một vị Kỵ Sĩ run giọng nói:

- Bá tước đại nhân, hai vị thiếu chủ đã gây ra đại hoạ rồi.

- Xông cái gì họa, người đâu?

Bá tước Lặc Luân Phổ nghe vậy thì lông mày nhíu sâu hơn.

Các Kỵ Sĩ đưa mắt nhìn nhau, ấp úng mở miệng:

- Hai vị thiếu chủ đã...

- Bọn hắn đâu? Mau nói!

Bá tước Lặc Luân Phổ tức giận mở miệng.

Kỵ Sĩ cúi người, run rẩy đáp:

- Hai vị thiếu chủ bị người đánh bể đầu, đã chết.

- Cái gì?!

Vừa nghe được lời này, đôi mắt của Lặc Luân Phổ lập tức trừng lớn, đứng bật dậy đi tới trước mặt bọn Kỵ Sĩ.

Cơ thể của bọn Kỵ Sĩ run lên, vội vàng nói:

- Bá tước đại nhân, hai vị thiếu chủ đắc tội với quốc vương vương quốc Huyền Vũ, cho nên bị giết chết tại chỗ.

Bàn tay đang giơ cao của bá tước Lặc Luân Phổ chợt cứng đờ, đôi mắt trợn trừng, run giọng hỏi:

- Ngươi nói gì? Bọn hắn đắc tội với ai?

Kỵ Sĩ khàn giọng nói:

- Quốc vương vương quốc Huyền Vũ, còn có Phó Hậu của vương quốc Huyền Vũ.

Bá tước Lặc Luân Phổ tức giận nói:

- Sao có thể như vậy được, nơi này cách vương quốc Huyền Vũ cả một vùng biển và mấy vương quốc khác, sao ngài ấy lại xuất hiện ở đây được chứ.

- Bá tước đại nhân, chuyện này là thật, chúng ta đều tận mắt thấy được.

Kỵ Sĩ vội vàng nói.

Một vị Kỵ Sĩ khác gật đầu nói:

- Đúng vậy, thật sự là quốc vương vương quốc Huyền Vũ, còn có Phó Hậu nửa người thú.

Sắc mặt của bá tước Lặc Luân Phổ trở nên rất khó coi, hắn lui ra sau hai bước, nói:

- Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nói tường tận rõ ràng.

Kỵ Sĩ có tư lịch dài nhất mở miệng:

- Hai vị thiếu chủ và hai người con của hầu tước Đạt Đại Ma trên đường gặp phải quốc vương vương quốc Huyền Vũ, mở miệng nhục nhã Hồ Tiên mới lên chức Phó Hậu.....

- Làm nhục như thế nào?

Sắc mặt của bá tước Lặc Luân Phổ tái nhợt và rất khó coi.

Kỵ Sĩ run giọng nói:

- Nói là muốn cắt đuôi của Phó Hậu Hồ Tiên làm khăn choàng, còn muốn ngài ấy làm tỳ nữ, còn tiểu thư của hầu tước Đạt Đại Ma muốn quốc vương Huyền Vũ làm nam nô ấm giường cho mình.

- Cái gì?

Bá tước Lặc Luân Phổ nghe xong không nhịn được hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt trở nên trắng bệch không gì sánh được.

Cơ thể của hắn lảo đảo mấy cái, sau đó đặt mông ngã trên ghế dựa, trán có mồ hôi chảy xuống như hạt đậu.

- Xong rồi, đều xong rồi.

Cơ thể của hắn run rẩy, bắt Phó Hậu mới lên làm tỳ nữ, còn muốn cái đuôi của cô ta làm khăn choàng, nhục nhã Phó Hậu mới như vậy, có tám cái mạng cũng không đủ.

Làm cho hắn cảm thấy lạnh cả người là con gái của hầu tước lại dám bắt quốc vương Huyền Vũ làm nam nô ấm giường, cái này cho dù bị diệt tộc thì cũng chẳng trách người khác được.

Hắn là biết cô gái đuôi hồ ly, đối phương nắm trong tay toàn bộ buôn bán mậu dịch của vương quốc Huyền Vũ, địa vị tôn quý không gì sánh được.

Rất nhiều người đều biết, nếu muốn lui tới tiến hành mậu dịch với vương quốc Huyền Vũ, vậy thì không thể đắc tội với Hồ Tiên, dù cho cô ấy chỉ là một Nửa Người Thú, huống chi hiện tại cô ấy đã là phó hậu, địa vị càng thêm tôn quý so với trước đây.

Kỵ Sĩ khẽ ngẩng đầu lên, hỏi:

- Bá tước đại nhân, chúng ta có nên báo thù cho hai vị thiếu gia không?

- Báo thù?

Đôi mắt của bá tước Lặc Luân Phổ trợn lên, đứng dậy quát:

- Ngươi muốn cho ta bị diệt toàn tộc à?

Bọn Kỵ Sĩ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không thôi, vốn tưởng rằng bá tước biết được tin tức sẽ cực kỳ phẫn nộ, nghĩ hết biện pháp báo thù cho con trai đã chết, nhưng bọn hắn hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ là thái độ này.

Trên mặt của bá tước Lặc Luân Phổ nổi lên gân xanh, hắn cắn chặt răng, sợ hãi tràn ngập trong bộ não.

Hắn không thể ngờ rằng hai đứa con trai của mình lại đắc tội với quốc vương Huyền Vũ, hơn nữa còn là tội lớn như vậy, vừa nghĩ tới những lời nhục nhã mà Kỵ Sĩ thuật lại, hắn ước gì có thể tự tay giết chết hai đứa con trai này.

Con thứ và con rơi một đống lớn, chết hai đứa con trai so với toàn tộc diệt vong, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.

Bình Luận (0)
Comment