Mục Lương không để ý tới tiếng bàn tán và hút khí lạnh của những người xung quanh, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly, hỏi:
- Bây giờ hả giận rồi chứ?
- Ừm, thoải mái hơn nhiều.
Hồ Tiên nói xong thở phào một hơi, nở nụ cười dưới khăn che mặt.
- Ngươi hả giận rồi, nhưng mà ta thì chưa.
Mục Lương nói xong thì xoa xoa đầu của cô gái đuôi hồ ly.
Đôi mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên hiện ra ý cười, quyến rũ nói:
- Vậy ngươi tiếp tục đi.
- Được.
Mục Lương gật đầu một cái.
- Các ngươi còn không đi sao?
Có người nhỏ giọng nhắc nhở.
- Đúng vậy, thừa dịp hiện tại đi mau, nếu không thì sẽ có kết cục không tốt.
- Nhưng hai cái tát vừa rồi của các ngươi rất sảng khoái, nên dạy dỗ bọn hắn như vậy.
Dân chúng bàn luận khe khẽ, hiển nhiên ngày thường có không ít người bị đám quý tộc bắt nạt.
- Không cần lo lắng.
Mục Lương bình tĩnh đáp lại một câu, cất bước đi tới trước mặt bốn người.
- Thiếu gia, tiểu thư!
Tiếng la hoảng sợ vang lên.
Kỵ Sĩ phủ bá tước và phủ hầu tước phủ xuất hiện, thấy thiếu chủ nhà mình nằm trên mặt đất kêu rên, vẻ mặt lập tức rất khó coi.
Nữ nhân mắt đỏ vuốt khuôn mặt sưng lên, lớn tiếng thét to:
- Nhanh lên, bắt bọn hắn lại cho ta, ta muốn đập nát xương cốt của cả hai!
- Vâng!
Bọn Kỵ Sĩ nhận mệnh lệnh, chẳng mấy chốc đã bao vây Mục Lương và cô gái đuôi hồ ly.
Hồ Tiên cười híp mắt nói:
- Ai da, người tới thật đúng là không ít đâu.
- Quỳ xuống.
Mục Lương khẽ phun ra hai chữ.
Rào rào ~~~
Ngay sau đó, đám Kỵ Sĩ thống nhất động tác quỳ xuống đất, cơ thể hoàn toàn không thể động đậy.
Cảnh tượng này làm cho dân chúng sợ hãi đến ngây người, cũng làm cho vẻ mặt của bốn tên quý tộc dại ra.
Mục Lương hờ hững nhìn về phía bốn người, đạm mạc nói:
- Các ngươi cũng quỳ xuống đi.
- Phốc ~~~
Không có gì bất ngờ xảy ra, bốn người lập tức quỳ rạp xuống đất, đầu gối đập mạnh vào mặt đất gồ ghề.
- A!
Bốn người kêu lên thảm thiết, sắc mặt trắng bệch dọa người.
- Ha ha ha ~~~
Hồ Tiên cười rất vui vẻ, đôi mắt màu đỏ rực cong cong, uốn éo đi tới bên cạnh Mục Lương.
- Ai nha, sao mọi người lại quỳ xuống vậy?
Ý cười trong đôi mắt xinh đẹp của cô không đạt đến đáy mắt.
- Ngươi, các ngươi rốt cuộc là ai?
Giọng nói của người đàn ông mặc áo bào xanh lục run rẩy, biết mình đã đá trúng ván sắt.
- Ta muốn giết các ngươi!
Nữ nhân mắt đỏ thét chói tai liên tục, không hề có chút khí chất quý tộc nào, càng giống như là người đàn bà chanh chua không được có học vấn.
Mục Lương nhìn lại, đôi mắt thâm thúy mang theo sát ý, điều này làm cho nữ nhân mắt đỏ cảm nhận được sự sợ hãi, giọng nói đột nhiên ngừng lại, giống như bị ai đó túm chặt cổ.
Cơ thể của người đàn ông mặc áo bào trắng run rẩy, hai tay siết chặt nhìn chằm chằm khuôn mặt của Mục Lương, cảm giác quen thuộc tự nhiên mà sinh ra.
Hắn nghĩ tới cái gì đó, cơ thể run lên, giọng nói hoảng sợ thốt ra:
- Ngài, ngài là quốc vương của vương quốc Huyền Vũ?
- Ngươi bị nhận ra rồi kìa ~
Hồ Tiên cười trêu ghẹo nói.
- So với trong tưởng tượng thì chậm hơn rất nhiều.
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
Hồ Tiên cười tươi như hoa nói:
- Là chúng ta quá vô danh.
Hai người không coi ai ra gì mà nói chuyện phiếm, mấy người quỳ rạp xuống đất đã sợ đến choáng váng, sắc mặt trắng như tờ giấy, trong đầu quanh quẩn mấy chữ quốc vương vương quốc Huyền Vũ.
Bọn Kỵ Sĩ càng sợ vỡ mật, làm sao cũng không ngờ thiếu chủ nhà mình có thể đắc tội cường giả mạnh nhất đại lục.
- Hóa ra là quốc vương vương quốc Huyền Vũ, thảo nào ta cảm giác quen thuộc như vậy.
Vẻ mặt của người qua đường đờ đẫn lẩm bẩm.
- Bệ hạ vạn an.
Có dân chúng quỳ lạy hành lễ, hiển nhiên cũng nhận ra Mục Lương.
Có người khiếp sợ mở miệng:
- Vậy vị Nửa Người Thú có đuôi bên cạnh ngài ấy chắc là đại nhân Hồ Tiên, người nắm giữ toàn bộ quyền kinh doanh trong vương quốc đồng thời cũng là Phó Hậu của vương quốc Huyền Vũ.
Hồ Tiên liếc nhìn qua, cười nói:
- Cũng có người nhận ra ta à?
Mục Lương nắm lấy eo của cô gái đuôi hồ ly, nhìn về phía bốn người quỳ rạp xuống đất, nói:
- Mặc dù nơi đây không phải là vương quốc Huyền Vũ, nhưng ta vẫn là chán ghét những kẻ kỳ thị chủng tộc khác, đặc biệt còn là kỳ thị người của ta, vậy thì càng không thể tha thứ.
- Là lỗi của chúng ta.
Bốn người cúi đầu, thân thể run như cầy sấy.
- Biết sai rồi, vậy thì dùng mạng của các người tới xin lỗi. đi.
Mục Lương không muốn nhiều lời nữa, giơ tay lên cách không nắm chặt.
- Phốc, phốc, phốc ~ ~ ~
Ngay sau đó, bốn cái đầu giống như dưa hấu bị đánh nổ vỡ, máu và óc phun ra.
- Phanh!
Bốn thi thể mất đầu chậm rãi ngã xuống đất, máu tươi từ cổ chảy ra, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ mặt đất xung quanh.
-......
Phạm vi xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ, ngay sau đó lại là một vòng hút khí lạnh vang lên.
- Tê tê tê tê ~ ~ ~
Vẻ mặt của dân chúng dại ra, nhìn bốn thi thể mất đi sức sống kia, chỉ biết là hôm nay một ít người sẽ gặp xui xẻo, đương nhiên kẻ gặp xui xẻo sẽ không phải là quốc vương vương quốc Huyền Vũ.
Hồ Tiên lắc đầu nói:
- Thật là xui xẻo, chúng ta vẫn là trở về trước đi.
- Không sao, chúng ta tới tòa thành tiếp theo.
Mục Lương dịu dàng trấn an, ổn định cảm xúc của phụ nữ có thai rất quan trọng.
- Được rồi, tới cũng đã tới rồi.
Hồ Tiên nép người vào trong lòng Mục Lương.
- Ừm.
Mục Lương mỉm cười, ôm eo cô gái đuôi hồ ly rồi xoay người rời đi, bình thản nói:
- Chúng ta đi thành Lưu Phong đi, nghe nói nơi đó có rất nhiều loài cây xinh đẹp, chắc là ngươi sẽ thích phong cảnh nơi đó.
- Nghe có vẻ rất tốt.
Hồ Tiên hờn dỗi lên tiếng.
- Cộp cộp cộp ~ ~ ~
Hai người cười nói đi xa, trong không khí còn tràn ngập mùi máu tươi, lấn át mùi hôi thối của đường phố.
Đối với việc hai người rời đi, không ai ngăn cản, cũng không có ai dám mở miệng.
Nói đùa à, nam nhân trước mắt là cường giả mạnh nhất đại lục, chỉ dựa vào thân phận này đã là không ai dám lên tiếng rồi.
Hơn nữa, bốn người chết đi là những ác bá nổi tiếng trong thành, chuyên ức hiếp người nghèo, không hài lòng một chút là muốn tính mạng của bình dân, chuyện táng tận thiên lương làm không ít, người như vậy chết rồi, dân chúng chỉ biết vỗ tay khen hay.
- Chết thật tốt.
Có người thầm than một tiếng.
- Ngươi nói xem, bá tước và hầu tước đại nhân có dám đi báo thù không?
Có người chớp chớp mắt thấp giọng hỏi.
- Báo thù?
Một lão giả để chòm râu nở nụ cười, đôi mắt lóe ra ánh sáng cơ trí.
Hắn lạnh lùng nói:
- Bọn hắn không dám báo thù, còn phải đi nhận lỗi nữa kìa, hơn nữa phiền phức sau này của bọn hắn còn rất lớn. Dám đắc tội với quốc vương Huyền Vũ, quốc vương và thành chủ của chúng ta cũng sẽ không buông tha bọn hắn.