Hồ Tiên nghĩ tới cái gì đó, quay đầu nũng nịu hỏi:
- Chúng ta trở về muộn hai ngày, chị Thấm Lan có tức giận hay không?
Mục Lương ôn hòa nói:
- Không đâu, ta đã nói một tiếng với nàng ấy rồi, vương quốc không có chuyện gì, cô ấy cũng cho chúng ta chơi thêm hai ngày.
- Chị Thấm Lan thật tốt, trở về phải mang quà cho chị ấy.
Hồ Tiên quyến rũ nói.
- Được.
Mục Lương cười gật đầu.
Trong năm ngày bọn họ đi bốn thành phố, mua không ít quà tặng, đều là cho các cô gái trong cung điện.
Hai người tán gẫu, cất bước đi về phía trước, mặc dù dưới chân có rác rưởi, nhưng đã bị người đi đường đạp dẹt.
- Đây là nửa người thú?
Giọng nói mang theo tức giận vang lên, mấy bóng người chặn đường Mục Lương và cô gái đuôi hồ ly.
Mục Lương ngước mắt nhìn về phía bốn người trước mặt, xem ra bọn họ đều là quý tộc, trên mặt đều mang vẻ dò xét, kỳ thị và khinh miệt.
Người đàn ông mặc áo bào màu trắng tức giận nói:
- Từ lúc nào mà nửa Người Thú có thể đi lại tự do trên đường phố như thế hả?
- Đúng vậy, nơi này là thành Lợi Ân, không phải là vương quốc Người Thú, nửa người thú hèn mọn đừng xuất hiện ở đây!
Người đàn ông mặc áo bào xanh lá giễu cợt nói.
- Cũng không biết người giữ cửa làm việc thế nào, thứ gì cũng có thể vào thành được.
Nữ nhân có đôi mắt màu đỏ mở miệng trào phúng.
Trong bốn người, người đàn ông mặc quần áo màu nâu cao ngạo nói:
- Đúng thế, để cho nửa người thú vào thành, làm ô uế mắt của ta.
Nữ nhân có đôi mắt màu đỏ nhìn cô gái đuôi hồ ly từ trên xuống dưới, ngạo nghễ nói:
- Nhưng vóc người của tên Nửa Người Thú không tệ lắm, mấy cái đuôi này có thể làm thành khăn choàng.
- Nếu em gái thích, vậy thì cắt đuôi của nàng ta xuống, làm thành khăn choàng cho ngươi.
Người đàn ông mặc áo bào xanh khẽ cười nói với người mặc quần áo màu nâu:
- Thôi bỏ đi, đuôi của Nửa Người Thú đeo ở trên người sẽ bị kẻ khác cười nhạo đấy.
Trong giới quý tộc, Nửa Người Thú là sự tồn tại đê tiện hơn so với người thú, để bọn họ làm hầu gái đều cảm thấy đen đủi.
- Cũng đúng, vậy quên đi, làm tỳ nữ cũng không tệ.
Nữ nhân có đôi mắt màu đỏ bĩu môi.
Những người xung quanh thấy vậy dồn dập nhường đường.
- Đó là con trai và con gái của hầu tước Đạt Đại Ma.
Có người nói ra thân phận của bốn người kia:
- Còn có hai con trai của bá tước Lặc Luân Phổ.
- Hai người từ ngoài vào này gặp xui xẻo rồi, thế mà gặp phải bốn tên ác bá này.
-....
Càng ngày càng có nhiều dân chúng dừng bước lại bàn tán không ngớt, chuẩn bị xem kịch vui.
Khuôn mặt của người đàn ông áo nâu lộ ra vẻ trào phúng nhìn về phía Mục Lương, hỏi:
- Là sợ quá nên không nói ra lời à?
- Dung mạo cũng rất đẹp, sao lại ở cùng với nửa người thú chứ?
Nữ nhân mắt đỏ quan sát Mục Lương giống như là đang quan sát một kiện hàng hóa.
Người đàn ông mặc áo bào màu xanh lục cưng chiều hỏi:
- Em gái, nam nhân đã bị nửa người thú đã dùng qua, ngươi cũng thích sao?
Nữ nhân mắt đỏ quyến rũ nói:
- Ca ca không cảm thấy hắn ta rất đẹp trai à, nuôi dưỡng ở trong nhà làm đầy tớ cũng cũng khá đẹp mắt.
- Nếu em gái thích, vậy bắt lại đi.
Người đàn ông mặc áo bào màu xanh lục chậm rãi gật đầu.
- Chúng ta đi ra ngoài lại gặp phải kẻ ngu xuẩn.
Đôi mắt của Hồ Tiên híp lại.
- Các ngươi nói đủ chưa?
Sắc mặt của Mục Lương nhàn nhạt nhìn quét qua mấy người.
Nữ nhân mắt đỏ sáng lên, kinh ngạc nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi là người câm điếc, thì ra là có thể nói chuyện à.
- Giọng nói cũng dễ nghe, ngươi là của ta.
Cô ta tiếp tục quan sát Mục Lương từ trên xuống dưới, càng xem càng cảm thấy thỏa mãn, tên này dễ nhìn hơn rất nhiều so với những người hầu nam mà cô ta nuôi dưỡng trước đây, chỉ là cảm thấy có chút quen thuộc.
Người đàn ông mặc áo nâu bĩu môi, khuôn mặt lộ ra vẻ khó chịu.
Nữ nhân mắt đỏ nhìn về phía người bên cạnh, hỏi:
- Ca ca, sao ta lại cảm thấy hắn có chút quen thuộc, có phải là đã gặp ở đâu rồi hay không?
Người đàn ông mặc áo bào màu xanh lá cau mày, cẩn thận quan sát khuôn mặt của Mục Lương, chậm rãi nói:
- Ta cũng thấy có chút quen thuộc
- Gỡ khăn che mặt của ngươi xuống.
Người đàn ông mặc áo bào màu trắng vênh váo hống hách ra lệnh cho cô gái đuôi hồ ly.
Nữ nhân mắt đỏ bị đổi chủ đề, cũng không nghĩ nhiều nữa, nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly, giễu cợt nói:
- Đúng vậy, thân phận ti tiện còn mang khăn che mặt, cũng biết thân phận của mình mất mặt à?
Người đàn ông mặc áo bào màu xanh lá vẫn cau mày như trước, luôn cảm thấy Mục Lương rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra đã gặp đối phương ở đâu.
Vẻ mặt của Hồ Tiên bình tĩnh, nhìn bốn người trước mắt đang soi mói mình, ánh mắt giống như đang nhìn bốn khối thi thể.
Cô vừa định ra tay giáo huấn mấy người thì bên hông bị siết chặt, làm cho cô không thể động đậy.
Cha ba ~ ~ ~
Ngay sau đó, mấy tiếng vỗ tay vang lên, bốn người bay ra ngoài hơn mười mét, giống như bóng cao su lăn long lóc qua lại trên đường phố không bằng phẳng vài vòng rồi mới dừng lại.
Phạm vi xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh không tiếng động, dân chúng vây xem đều trợn to mắt, lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.
- Ồn ào.
Mục Lương bình tĩnh buông tay xuống, đôi mắt thâm thúy lạnh như băng sương.
Hồ Tiên bĩu môi nhìn về phía người đàn ông, giận trách:
- Nên để cho ta đánh, ta cũng phải đánh cho hả giận chứ.
- Tốt.
Mục Lương đáp một tiếng.
Anh giơ tay lên, bốn người vừa mới ngất xỉu bay ra ngoài lại bay lên, vững vàng bay trở về trước mặt hai người.
Mọi người mới nhìn rõ tình trạng của bốn người bây giờ, trên mặt đều có dấu năm ngón tay, nửa bên mặt sưng lên thật cao.
Nữ nhân mắt đỏ bị tát rớt bốn cái răng, nước miếng lẫn máu từ miệng chảy ra, có thể thấy được một cái tát kia của Mục Lương dùng sức cỡ nào.
Ánh mắt của người đàn ông áo xanh càng là đỏ lên, bị một cái tát đánh chấn động não.
- Ngươi tới đi.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Ha ha ha ~~~
Hồ Tiên cười vui vẻ, nâng bàn tay mảnh khảnh lên quơ quơ, sau đó vung một cái tát nhẹ.
- Bốp bốp~~~
Ngay sau đó, bốn người lại bay ra ngoài mười mấy mét, nằm trên mặt đất một hồi lâu cũng không bò dậy nổi.
Lần này, nửa khuôn mặt của bốn người đều sưng lên, thoạt nhìn giống như một con chó bị ong đốt.
- Tê ~~~
Dân chúng vây xem hít hà một hơi.
Mục Lương phê bình nói:
- Sức lực nhỏ quá.
- Đang mang thai, không thể dùng quá sức.
Hồ Tiên làm nũng nói.
- Cũng đúng, cho nên vẫn là để ta giải quyết đi.
Mục Lương giả vờ gật đầu lý giải.
Hai người đùa giỡn tại chỗ không coi ai ra gì.