Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 639 - Chương 3285 - Là Có Cái Gì Đó Tiến Vào Cơ Thể

Chương 3285 - Là Có Cái Gì Đó Tiến vào Cơ Thể
Chương 3285 - Là Có Cái Gì Đó Tiến vào Cơ Thể

Hổ Tây lấy ra ấm nước, ngẩng đầu uống vài ngụm.

- Chúng ta đã đi bao lâu rồi?

Lan Đế hỏi.

- Không biết, ta không có lưu ý.

Hổ Tây lắc đầu, đưa bình nước cho cô gái tóc nâu.

Ực ực ực ~~~

Lan Đế uống nước xong thì ợ một cái, nói:

- Trời tối rồi, chẳng lẽ chúng ta phải nghỉ ngơi ở trên đại hoang nguyên này sao, không hề có chút cảm giác an toàn nào cả.

Hổ Tây suy nghĩ một chút, nói:

- Đào một hầm ngầm đi, hai ta nghỉ ngơi ở phía dưới.

- Cũng tốt, vậy bây giờ đào đi, ngày mai lại lên đường tiếp.

Lan Đế thanh thúy nói.

Căn cứ theo tin tức do Đồ Tư Lệ Na cung cấp, Thiên Quốc vào ban đêm là nơi cực kỳ nguy hiểm, không có tình huống đặc biệt thì tuyệt đối đừng ra ngoài vào buổi tối.

Hổ Tây nuốt một viên Phú Năng Trân Châu rồi khống chế đất đá xung quanh tách ra, đào ra một không gian dưới đất sâu mười mét, lại dùng lưu ly bao trùm mặt ngoài đất đá, như vậy sẽ không cần lo lắng chúng nó sụp xuống.

Hai người đi vào dưới lòng đất, dùng lưu ly bịt kín cửa vào, chỉ để lại mấy cái lỗ tròn dùng để lưu thông không khí.

Lan Đế lấy ra Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, đút một chút thức ăn cho nó, sau đó để nó toả ra tia sáng chiếu rọi khắp không gian dưới đất.

Hai người lại lấy ra đệm da thú trải xuống đất, thả lỏng toàn thân nằm xuống nghỉ ngơi.

- Thật là thoải mái.

Hổ Tây thở phào một hơi.

- Ngươi đừng nhúc nhích..

Lan Đế ngáp một cái, nhìn vách tường lưu ly xung quanh, cảm giác an toàn hơn nhiều.

Hổ Tây quay đầu lại hỏi:

- Muốn đánh bài không?

- Không, ta muốn nằm ngủ.

Lan Đế từ chối không hề nghĩ ngợi.

- Vậy được rồi.

Hổ Tây bĩu môi.

Không gian dưới đất trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp của hai người.

Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối sầm, hoàn cảnh đen như mực đến nổi vươn tay không thấy được năm ngón.

Đông đông đông ~

Bất chợt, mặt đất chấn động, âm thanh vật nặng rơi xuống đất truyền đến.

Hổ Tây và Lan Đế mở mắt ra theo phản xạ có điều kiện, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, các cô có thể cảm nhận được có cái gì đang đến gần khu vực trên đỉnh đầu.

- Âm thanh gì vậy?

Hổ Tây ngồi dậy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu.

- Suỵt.

Lan Đế thấp giọng mở miệng.

Hổ Tây không nói gì, tròng mắt màu cam nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu, có thể cảm nhận được mặt đất đang chấn động, nếu như không phải có lưu ly bao trùm ở trên vách động thì lúc này đã có một tảng bụi bặm rơi xuống rồi.

Đông đông đông ~ ~ ~

Âm thanh của vật nặng rơi xuống đất càng ngày càng gần, đỉnh đầu chấn động cũng trở nên mãnh liệt, may mà lưu ly đủ cứng rắn.

- Cô lỗ ~ ~ ~

Hổ Tây nuốt nước miếng một cái, chậm rãi đứng dậy, tay kéo lấy bàn tay của Lan Đế, chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào.

Trong lòng bàn tay của Lan Đế cũng đều là mồ hôi, trong đôi mắt đẹp tràn đầy thần sắc khẩn trương.

- Không sao đâu.

Hổ Tây thấp giọng trấn an.

Yết hầu của Lan Đế lăn lộn, liếc mắt nhìn cô gái tóc màu quýt, chậm rãi đi về phía lối vào.

Hai người ngước mắt nhìn về phía cửa động, tầm mắt là một màu đen kịt, không thấy rõ là cái gì.

- Phía trên khẳng định là có cái gì đó.

Giọng điệu của Hổ Tây rất chắc chắn.

Mặc dù hai người không nhìn thấy nhưng lại có thể cảm nhận được có vật gì đó đang quanh quẩn trên đỉnh đầu.

Lan Đế suy nghĩ một chút, lấy ra một con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, để nó bay ra ngoài từ lỗ thông khí.

- Ong ong ong ~ ~

Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng tản ra tia sáng, chui qua lỗ thủng rồi bay lên cao, chẳng mấy chốc đã trở lại trên mặt đất một lần nữa.

Ngay sau đó, một đôi mắt to lớn bị chiếu rọi, đang nhìn chằm chằm hai người bên dưới hang động.

Đó là một đôi mắt thú màu xám tro, trên đó có đầy sợi máu đỏ, thoạt nhìn còn lớn hơn cả người trưởng thành.

- Hống ~ ~ ~

Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng mới bay lên mặt đất, giây kế tiếp đã bị chủ nhân của đôi mắt thú kia xơi tái, phạm vi xung quanh lại biến thành một màu đen kịt.

Hổ Tây và Lan Đế giật mình, vội vàng lùi lại mấy bước rời khỏi cửa động, trong lòng may mắn bọn họ đào hố đủ sâu, cách mặt đất gần mười mét.

- Thình thịch thình thịch ~ ~ ~

Hai người có thể nghe được tiếng tim đập của mình một cách rõ ràng.

- Đó là cái gì?

Hổ Tây khẽ hỏi.

Lan Đế lắc đầu, run giọng đáp:

- Ta cũng không biết, yên tĩnh đi, trước mắt không cần nói chuyện.

Nửa giờ sau.

- Làm sao bây giờ, ta dẫn ngươi rời khỏi nơi này nhé?

Hổ Tây không khỏi mở miệng dò hỏi.

Lan Đế trầm tư một lát, thấp giọng nói:

- Không vội, hình như thứ trên mặt đất không muốn xuống đây.

- Không muốn xuống hay là xuống không được?

Hổ Tây chậm rãi mở miệng.

Lan Đế thở dài một tiếng nói:

- Việc đó không quan trọng, nhưng đêm nay đại khái chúng ta không thể ngủ được rồi.

- Ngươi có thể ngủ, ta gác đêm.

Hổ Tây vỗ vỗ vai cô gái tóc nâu.

Ánh mắt của Lan Đế lóe lên, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Vậy thì thay phiên gác đêm đi, ngươi canh gác tới nửa đêm, nửa đêm về sáng lại đánh thức ta.

- Tốt.

Hổ Tây đáp một tiếng.

Lan Đế nằm trên tấm đệm da thú một lần nữa, hai tay gối sau gáy, híp mắt nổi lên buồn ngủ.

Hổ Tây nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trên mặt đất, âm thanh vật nặng rơi xuống đất đã biến mất, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng gió thổi cũng không nghe được.

Cô không buông lỏng cảnh giác, Thiên Quốc quá thần bí, nhiều thứ không biết làm cho cô không có thời khắc nào là không căng thẳng thần kinh.

Thời gian trôi qua, mặt đất vẫn không có âm thanh truyền đến.

- Thứ bên ngoài đã đi chưa?

Ánh mắt của Hổ Tây lóe lên, do dự một chút cuối cùng vẫn từ bỏ ý niệm ra ngoài kiểm tra, tất cả đều chờ tới khi trời sáng rồi nói sau.

Cô nhìn đồng hồ trên tay, thời gian đã tới nửa đêm.

Cô gái tóc màu cam vừa nhìn về phía Lan Đế đang ngủ say, không gọi cô ấy tỉnh dậy, mà là tiếp tục canh gác.

Lúc ánh sáng từ cửa động chiếu vào, Hổ Tây mới chậm rãi thoát khỏi trạng thái đờ đẫn, đứng dậy đi tới cửa động nhìn lên trên, mới phát hiện trời đã sáng.

- A Cáp ~ ~ ~

Lan Đế ngáp một cái, vặn eo bẻ cổ tỉnh lại.

Cô chớp mắt vài cái, thấy trong động có ánh sáng chiếu xuống, lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ tới một chuyện.

- Qua nửa đêm ngươi không đánh thức ta.

Lan Đế liếc nhìn cô gái tóc màu quýt.

Hổ Tây đáp với vẻ mặt không thay đổi:

- Ta gọi rồi, nhưng mà ngươi không tỉnh lại.

- Thật à?

Lan Đế sửng sốt một chút.

Cô thấy cô gái tóc màu quýt gật đầu, há miệng nói:

- Không thể nào, ta ngủ chết như vậy à?

Hổ Tây nói với vẻ mặt chân thành:

- Đúng vậy, mau thu dọn đi, chúng ta ăn một chút gì rồi tiếp tục lên đường thôi.

- A a, ta thật sự ngủ chết như vậy à?

Lan Đế gãi đầu, đôi mày nhíu lại, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.

Bình Luận (0)
Comment