Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, bình thản nói:
- Chờ phong trào thể dục thể thao mở rộng ra, chúng ta có thể bán dụng cụ thể dục, còn có mở ra ban huấn luyện.
- Ngươi nói chậm một chút, ta sắp không viết kịp rồi.
Giọng điệu của Nguyệt Thấm Lan mang theo sự u oán, bút trong tay không dừng lại.
Mục Lương cười một tiếng, chậm rãi nói:
- Không vội, đây là kế hoạch ba năm, trong khoảng thời gian ngắn không thể thực hiện toàn bộ.
- Ngươi nói những kế hoạch này đều có thể thực hiện, bây giờ có thể bắt đầu an bài.
Nguyệt Thấm Lan nghiêm mặt nói.
Mục Lương mỉm cười, trong lòng còn có ý tưởng khác.
Ví dụ như thi đấu ma pháp nhằm vào Ma Pháp Sư, còn có đại tái chế thuốc, đại tái luyện khí, v.v... Chỉ cần tạo ra đặc sắc cho vương quốc Huyền Vũ, vậy có thể thông qua đại tái để kiếm được lượng lớn tinh thạch ma thú và danh khí.
……….
Vù vù vù ~
Đại lục mới, trên bầu trời phía đông, Lan Đế hóa thành chim to đón gió bay tới trước.
Hổ Tây nằm trên lưng của cô, đang buồn chán đếm mây trôi trên bầu trời.
Lan Đế vỗ cánh, mượn gió tiết kiệm sức lực bay về trước, đồng thời đôi mắt còn phải lưu ý phạm vi xung quanh, tránh bị ma thú phi hành khác để mắt tới lần nữa.
Hổ Tây quay đầu thở dài nói:
- Lúc nào mới có thể đến Thiên Quốc chứ, chúng ta đã bay năm ngày rồi đấy.
- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?
Lan Đế tức giận đáp.
Ngoại trừ lúc nghỉ ngơi buổi tối ra thì thời gian còn lại của cô đều là bay trên không trung, khô khan vô vị lại cảm thấy uể oải.
- Đừng nóng giận, ta chỉ là chửi thầm một câu thôi.
Hổ Tây cười xấu hổ vài tiếng.
Vù vù vù ~~~
Lan Đế rung cánh, mang theo một trận gió.
Hổ Tây quan tâm hỏi:
- Ngươi có mệt không?
- Ta còn ổn, mượn sức gió bay có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực.
Lan Đế lên tiếng đáp mà không quay đầu lại.
Hổ Tây cảm thán nói:
- Ngươi vất vả, nếu như ta biết bay thì tốt rồi.
- Không khổ cực, ta số khổ quen rồi.
Lan Đế chửi thầm.
- …..
Hổ Tây im lặng không dám nói nữa
Lan Đế nhìn chăm chú vào trước đó, đôi mắt đột nhiên sáng lên, thấy được trên đường chân trời xuất hiện lượng lớn màu nâu xám.
- Hình như ta nhìn thấy địa giới của Thiên Quốc.
Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng lên tiếng.
Hổ Tây nghe vậy vội vàng ngồi dậy, híp mắt lại nhìn mặt đất trước đó.
- Ở đâu?
Chỉ là thị lực của cô không tốt như cô gái tóc nâu, qua một hồi lâu mới nhìn thấy mảng lớn đất màu nâu xám kia.
Hổ Tây nói với giọng điệu nhẹ nhàng:
- Đồ Tư Lệ Na nói qua, thổ địa màu nâu xám chính là biên giới của Thiên Quốc, tốt nhất đừng bay vào, sẽ có nguy hiểm lớn.
- Vậy chúng ta đi xuống thôi.
Lan Đế kêu một tiếng, vỗ cánh rơi xuống đất.
- Cẩn thận một chút.
Hổ Tây nhắc nhở.
Lan Đế lên tiếng, vỗ cánh đáp xuống bên ngoài Thiên Quốc, hơn mười mét trước đó chính là thổ địa màu nâu xám.
Cô gái tóc nâu biến trở về hình người, mái tóc ngắn màu nâu buông xuống, che khuất mấy cọng lông vũ ở trên lỗ tai.
Hổ Tây ngắm nhìn xung quanh, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Nơi đây cũng quá giống đại lục cũ rồi, không có một ngọn cỏ.
Lan Đế chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói:
- Ta không cảm thấy khí tức nào khác, đây vẫn chỉ là bên ngoài Thiên Quốc, không biết ở chỗ sâu bên trong sẽ là gì?!
Hổ Tây nói:
- Đồ Tư Lệ Na nói Thiên Quốc rất nguy hiểm, nhưng dựa theo bản đồ mà nàng ấy cho chúng ta thì chỉ cần đi vòng bên ngoài, cẩn thận một chút hẳn là không sao.
Lan Đế ngồi xuống, xoa xoa bả vai nói:
- Vậy trước tiên nghỉ ngơi một chút, sau đó lại đi tìm mộ huyệt của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà.
- Ừm, đúng là nên nghỉ ngơi, bay nửa ngày rất mệt mỏi.
Tay của Hổ Tây đặt lên vai của cô gái tóc nâu, săn sóc xoa bóp.
Lan Đế híp mắt hưởng thụ, cảm thán nói:
- Rốt cuộc lương tâm của ngươi cũng trỗi dậy, ta đã nhiều lần muốn ném ngươi từ trên trời xuống.
-....
Hổ Tây dấu hỏi đầy đầu, hình như nàng vừa nghe được chuyện gì đó rất kinh khủng.
- Nói đùa thôi, chúng ta ăn chút gì đó trước đi.
Lan Đế cười khanh khách, vội vã lấy ra lương khô từ trong ma cụ không gian, bắt đầu chia thức ăn với cô gái tóc màu quýt.
Hai người ăn lương khô khó có thể nuốt xuống, lại hoài niệm mỹ thực ở vương quốc Huyền Vũ, đồng thời lại vừa thống hận Đồ Tư Lệ Na một lần nữa.
- Quá khó ăn.
Hổ Tây nhai lương khô một cách hung tợn như cho hả giận.
Lan Đế nghiêm túc nói:
- Lần sau, đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ phải mang theo 100 phần mì ăn liền mới được.
- Không phải, 200 phần mới đủ.
Hổ Tây gằn từng chữ.
Hai người tán gẫu, nghỉ ngơi hơn một giờ mới chuẩn bị tiến vào Thiên Quốc.
Hổ Tây nhìn chằm chằm vào bạn thân, nghiêm túc nói:
- Sau khi tiến vào Thiên Quốc thì phải cẩn thận hơn nữa, ngươi đừng cách ta quá xa.
- Ừm.
Lan Đế nghiêm túc đáp ứng.
Hai người cầm vũ khí trong tay, cất bước đi trên vùng đất màu nâu xám, ngay sau đó đồng thời chợt cảm giác có một cỗ lực lượng thần bí tiến vào trong cơ thể.
- Mới vừa rồi… là thứ gì vậy?
Mặt của Hổ Tây thay đổi.
Lan Đế khẩn trương nói:
- Ngươi cũng cảm nhận được?
Hổ Tây nghiêm túc gật đầu, bắt đầu kiểm tra cơ thể, kiểm tra từ trong ra ngoài nhiều lần nhưng không nhận thấy được cơ thể có thay đổi gì.
- Kỳ quái, không có gì thay đổi cả.
Lan Đế cau mày nói.
- Nhưng ta có thể rõ ràng cảm nhận được có cái gì đó tiến vào cơ thể chúng ta.
Hổ Tây trầm giọng nói.
Hai người liếc nhìn nhau, vừa nhìn về phương hướng chỗ sâu trong Thiên Quốc, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi.
Lan Đế hít một hơi thật sâu, nói với giọng điệu ngưng trọng:
- Đi thôi.
Hổ Tây không nói gì, cất bước đi về phía trước.
Nhìn ra xa, trong tầm mắt đều là một mảnh màu xám tro, không có bất kỳ dấu vết của thảm thực vật nào, giống như là một mảnh sa mạc lớn.
Cộp cộp cộp ~ ~ ~
Hổ Tây ngắm nhìn xung quanh, tâm thần không thể trầm tĩnh lại, thỉnh thoảng còn phải quay đầu nhìn về phía sau, đề phòng có thứ gì đó đánh lén từ sau lưng.
Lan Đế lẩm bẩm:
- Nơi này hoàn toàn trống trải, nếu như gặp phải nguy hiểm thì cũng không biết phải tránh đi đâu.
- Đây chỉ mới là bên ngoài ngoại vi Thiên Quốc, chắc không có gì nguy hiểm.
Hổ Tây thấp giọng nói.
Căn cứ theo tin tức mà Đồ Tư Lệ Na cung cấp, xuyên qua khu vực màu xám mới tính là tiến vào ngoại vi Thiên Quốc.
- Chỉ sợ lỡ như thôi.
Lan Đế chớp chớp đôi mắt màu nâu.
- Ngươi câm miệng đi, ta mới không cần có lỡ như.
Khóe mắt của Hổ Tây giật một cái.
Lan Đế cười gượng vài tiếng, bước chân không ngừng tiến lên.
Hai người không biết đã đi bao lâu rồi thế mà vẫn không nhìn thấy dấu vết sinh mệnh nào khác, giống như nơi đây chưa từng có vật còn sống tồn tại.