- Ong ong ong ~ ~
Chỉ thấy lòng bàn tay của thiếu nữ có ánh sáng xanh hội tụ, khí tức sinh mệnh nồng nặc lan ra, đây là Thuật Trị Liệu cấp 6.
Mục Lương hài lòng gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Ừm, đúng là cấp 6.
- Vậy ta có thể đi Thiên Quốc với ngươi không?
Đôi mắt của Cổ Tư Mỹ lộ ra vẻ chờ mong.
Mục Lương liếc nhìn nữ nhân, nhàn nhạt nói:
- Đi thu dọn đồ đạc, đúng mười giờ xuất phát.
- Hả? Ngay hôm nay sao?
Cổ Tư Mỹ sửng sốt một chút.
- Đúng vậy.
Mục Lương gật đầu một cái, không nói gì thêm nữa, bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
Cổ Tư Mỹ lập tức lên tinh thần, hưng phấn hô to:
- Vâng, ta lập tức đi thu dọn đồ đạc!
- Nhớ kỹ là mang theo mấy bộ quần áo.
Mục Lương nhắc nhở một câu mà không quay đầu lại.
- Tốt!
Cổ Tư Mỹ gật đầu thật mạnh, hưng phấn chạy về phía Thiên Điện của mình, cô đã khẩn cấp muốn lên đường rồi.
Bên kia, Ly Nguyệt và Ngôn Băng mới trở về từ tầng sáu Khu Vực Trung Ương.
Tối hôm qua cô không có ở cung điện, vẫn luôn an bài công việc cho Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, còn có phụ trách mạng lưới tình báo, tạm thời đều giao cho Ngôn Băng phụ trách quản lý.
Cô gái tóc trắng muốn đi theo Mục Lương đi Thiên Quốc, không biết phải đi bao lâu, rất nhiều chuyện cần phải an bài xong trước mới được.
Đám người Thanh Vụ ngoan ngoãn vấn an:
- Tiểu thư Ly Nguyệt đã trở về.
- Bệ hạ đâu?
Ly Nguyệt tháo mũ giáp xuống hỏi.
Thanh Vụ mềm mại đáp:
- Bệ hạ mới trở về thư phòng ạ.
- Ừm, ta đi thay quần áo trước.
Ly Nguyệt nói xong thì trở về Thiên Điện.
Ngôn Băng vừa định rời đi thì đã bị lời nói của tiểu hầu gái cắt đứt.
Ba Phù ngây thơ nói:
- Tiểu thư Ngôn Băng, bệ hạ dặn ngươi đi thư phòng một chuyến.
- Tốt.
Ngôn Băng dừng bước, xoay người đi về phía thư phòng.
- Cộc cộc cộc ~ ~ ~
Cô gõ cửa thư phòng, lên tiếng:
- Mục Lương, ta tới rồi.
- Vào đi.
Giọng nói của Mục Lương từ trong thư phòng truyền ra.
- Cọt kẹt ~ ~ ~
Cô gái tóc tím đẩy cửa vào, thấy Mục Lương ngồi trên long ỷ, trước mặt để một hộp lưu ly nhỏ.
- Ngươi tìm ta à?
Ngôn Băng nhẹ nhàng hỏi.
- Ừm, cái này cho ngươi.
Mục Lương gật đầu một cái, đẩy hộp lưu ly kia về phía cô gái tóc tím.
- Đây là cái gì?
Trên mặt của Ngôn Băng lộ ra vẻ tò mò.
Mục Lương ôn hòa đáp:
- Mở ra xem đi.
Ngôn Băng nghe vậy cẩn thận mở hộp lưu ly ra, lộ ra một chiếc vòng cổ bên trong.
Đôi môi hồng của cô khẽ nhếch, có thể thấy rõ đôi mắt đẹp màu tím sáng lên vài phần.
- Trước đó ta đã đáp ứng sẽ tặng vòng cổ cho ngươi.
Mục Lương ôn hòa nói.
Cổ họng của Ngôn Băng nhấp nhô, nhìn về phía người đàn ông nói:
- Rất đẹp.
- Mang vào thử xem?
Mục Lương nói xong thì cầm chiếc vòng cổ trong hộp lên.
Đây là vòng cổ được chế tạo từ các loại tài liệu như kim loại hiếm, bảo thạch, tinh thạch ma thú, v.v… Màu sắc chủ thể là màu tím, trùng với màu mắt của Ngôn Băng.
- Tốt.
Vành tai của Ngôn Băng ửng hồng, hơi cúi đầu tới gần nam nhân.
Mục Lương cẩn thận đeo chiếc vòng lên cổ của cô gái tóc tím.
- Ngươi thấy thế nào?
Ngôn Băng ngước mắt hỏi.
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên vẻ kinh diễm, gật đầu khen ngợi:
- Rất thích hợp với ngươi, vô cùng xinh đẹp.
- Cảm ơn.
Trên mặt của Ngôn Băng hiện lên một nụ cười xán lạn.
Mục Lương rất hiếm khi thấy cô gái tóc tím cười vui vẻ như vậy, không khỏi sửng sốt một chút.
- Có chuyện gì vậy?
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngôn Băng ửng đỏ, bàn tay mảnh khảnh đặt lên trên chiếc vòng cổ, có thể cảm nhận được năng lượng bên trong, hiểu rõ đây không phải là một chiếc vòng cổ bình thường.
- Rất đẹp.
Mục Lương nói đúng sự thật.
Ánh mắt của Ngôn Băng lóe lên, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn nụ cười.
- Khụ khụ ~~~
Mục Lương ho nhẹ hai tiếng, tiếp tục nói:
- Ta đã khắc ma pháp trận ở trong dây chuyền, khi nào gặp phải tình huống đặc biệt nguy hiểm thì nó sẽ bảo vệ ngươi, chỉ cần không phải cường giả Thánh giai ra tay thì sẽ không có việc gì.
- Cảm ơn.
Trong lòng Ngôn Băng chấn động.
- Không cần phải nói cảm ơn ta.
Mục Lương vươn tay xoa xoa đầu của cô.
Hắn bình thản nói:
- Ta đi rồi, chuyện trong vương quốc cần ngươi chiếu cố nhiều hơn.
- Ngươi yên tâm đi.
Ngôn Băng gật đầu thật mạnh.
…
Nhà ăn bên trong cung điện.
Mục Lương và những người khác đang thưởng thức bữa sáng, bầu không khí có chút yên tĩnh, chỉ có âm thanh bát đũa va chạm và nhai thức ăn của mọi người.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, ôn hòa hỏi:
- Sao hôm nay mọi người lại yên tĩnh như vậy?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Bởi vì ngươi phải đi rồi, tất cả mọi người đều luyến tiếc.
Đôi tai thỏ của Mễ Nặc cụp xuống, bĩu môi không nói lời nào.
- Ta cũng không phải là không trở về.
Mục Lương hơi nhướng mày, có chút dở khóc dở cười.
Nguyệt Phi Nhan nói với tâm trạng hạ xuống:
- Chúng ta lại không biết ngươi phải đi bao lâu, tất cả mọi người sẽ rất nhớ ngươi.
- Đúng vậy.
Hi Bối Kỳ ngây thơ gật đầu.
- Yên tâm đi, trước khi đứa bé sinh ra thì ta chắc chắn sẽ trở về.
Mục Lương nghiêm túc nói.
Hồ Tiên nghe vậy thì sờ bụng một cái, quyến rũ nói:
- Vậy còn tới tận tám tháng nữa.
- Tháng tám, quá dài.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi nói.
Mục Lương lắc đầu, cười nói:
- Ta chỉ nói như vậy, không nhất định là tháng tám.
- Cộc cộc ~ ~ ~
Nguyệt Thấm Lan nhìn lướt qua đám người, gõ bàn một cái rồi ưu nhã nói:
- Được rồi, mỗi người đều có có linh khí phát sóng, rảnh rỗi có thể liên lạc với nhau, đừng làm như là sinh ly tử biệt.
- Cũng đúng.
Mễ Á và Ngôn Băng gật đầu đồng ý.
Các cô gái nghe được lời này thì tâm trạng tốt hơn nhiều, đều lên tiếng đáp lại.
Mục Lương bình thản nói:
- Ta và Ly Nguyệt đi rồi, vương quốc giao cho các ngươi xử lý, chuyện gì không hiểu hoặc là không xử lý được thì có thể nói với ta.
- Tốt.
Các cô gái đồng thanh đáp lại.
Mục Lương nhìn về phía Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan, nhẹ nhàng nói:
- Ta đã viết mấy phần bản kế hoạch, chuyện sau đó cứ dựa theo bản kế hoạch mà tiến hành an bài là được rồi.
Vương quốc Huyền Vũ vẫn còn đang phát triển, có rất nhiều phương diện cần hoàn thiện, những thứ này hắn đều ghi vào bản kế hoạch, có cái trong khoảng thời gian ngắn là có thể thực hiện, có cái cần ba năm, năm năm mới có thể hoàn thành.
- Ta biết rồi.
Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên khẽ gật đầu.
Mục Lương nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly, dặn dò:
- Tiếp qua một, hai tháng nữa ngươi hãy nghỉ ngơi đi, những chuyện khác giao cho Tố Cẩm và những người khác làm, cũng không phải là không có ai xử lý.
- Nghe lời ngươi.
Hồ Tiên thuận theo gật đầu.