Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 646 - Chương 3292 - Ngọn Núi Kỳ Quái (1)

Chương 3292 - Ngọn Núi Kỳ Quái (1)
Chương 3292 - Ngọn Núi Kỳ Quái (1)

Hổ Tây nghiêm túc nói:

- Thật sự không được, hay là dùng Nhảy Vọt Ám Ảnh rời đi thôi.

- Được rồi, nghe lời ngươi.

Lan Đế vội vàng nói.

- Nắm chặt ta.

Hổ Tây lên tiếng nhắc nhở.

Lan Đế nghe vậy thì thu hồi quân nỏ, vươn tay vững vàng ôm lấy cô gái tóc màu quýt.

Ông ~ ~ ~

Hổ Tây hơi chuyển động suy nghĩ, thi triển Nhảy Vọt Ám Ảnh mang theo cô gái tóc nâu và xe máy cùng nhau biến mất tại chỗ.

Sau mấy hơi thở, hai người và chiếc xe máy xuất hiện cách đó mấy ngàn mét.

Xe máy ngã xuống đất, Lan Đế và Hổ Tây vọt tới hơn mười mét mới dừng lại.

- Cắt đuôi rồi à?

Hổ Tây nhìn về phương hướng rời đi.

Lan Đế cũng nhìn lại, khẩn trương nói:

- Hình như là cắt đuôi rồi, không thấy được.

- Hống hống hống ~ ~ ~

Hai người vừa dứt lời thì xa xa lại vang lên tiếng gầm gừ quen thuộc.

- Tới nữa rồi!

Lan Đế chợt biến sắc.

- Thu hồi xe máy, mau lên!

Hổ Tây thúc giục.

Cô gái tóc nâu nghe vậy vội vàng thu xe máy vào trong ma cụ không gian chứa đựng.

Hổ Tây thấy thế nắm lấy tay của thiếu nữ, thi triển Nhảy Vọt Ám Ảnh biến mất tại chỗ lần nữa.

Cô thi triển Ám Ảnh Nhảy Vọt ba lần liên tiếp, lúc này mới hoàn toàn cắt đuôi sinh linh quỷ dị kia.

Sau khi hai người xuất hiện, cả hai nằm xuống đất, há miệng kịch liệt thở hổn hển.

- Lần này chắc là cắt đuôi được nó rồi.

Hổ Tây nói với sắc mặt trắng bệch.

Yết hầu của Lan Đế khô khốc, khàn giọng nói:

- Thiên Quốc thật là đáng sợ.

Hổ Tây gật đầu nói:

- Đây mới chỉ là vòng bên ngoài, nếu như xâm nhập vào Thiên Quốc thì chúng ta tuyệt đối sẽ chết.

Lan Đế ngồi dậy, đưa mắt ngắm nhìn xung quanh một vòng rồi chợt khựng lại.

- Hổ Tây, mau nhìn kìa, đó có phải là núi trứng hay không?

Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng lên tiếng.

Hổ Tây nghe vậy xoay người đứng lên, nhìn về phía ngón tay của cô gái tóc nâu, quả nhiên thấy được vật tham chiếu mà Đồ Tư Lệ Na nói, một ngọn núi lớn có ngoại hình giống như quả trứng.

Hổ Tây lấy ống nhòm ra, nhìn về phía ngọn núi lớn có ngoại hình giống như trứng ở đường chân trời xa xa.

- Đúng nó không?

Giọng nói của Lan Đế mang theo hưng phấn cùng với như trút được gánh nặng.

Hổ Tây gật đầu thật mạnh, giọng điệu nhẹ nhàng nói:

- Chắc là nó rồi, giống như đúc với lời miêu tả của Đồ Tư Lệ Na.

- Vậy còn chờ gì nữa, mau đi qua xem một chút.

Lan Đế thúc giục.

- Tốt.

Hổ Tây gật đầu một cái, vươn tay nắm tay của cô gái tóc nâu, thi triển năng lực thức tỉnh rồi biến mất tại chỗ.

Sau mấy hơi thở, hai người xuất hiện ở trước ngọn núi lớn hình trứng kia.

Núi lớn cao trăm mét, toàn thân là màu đỏ, mặt trên không có bất kỳ một khỏa lục thực nào, so với nói là núi thì không bằng nói là một khối đá lớn có hình quả trứng.

- Thật là một ngọn núi kỳ quái.

Lan Đế chớp chớp mắt nói.

Hổ Tây ngẩng đầu lên, không nhìn thấy trên đỉnh núi có cái gì, lại giơ tay lên gõ một cái lên thân núi màu đỏ, phát hiện nó cứng rắn không gì sánh được.

- Ta đi lên xem thử.

Cô bỏ lại một câu rồi lập tức biến mất tại chỗ.

- Ngươi cẩn thận một chút...

Lan Đế chưa nói hết câu thì cô gái tóc màu quýt đã xuất hiện ở đỉnh núi.

Hổ Tây đứng ở trên đỉnh núi, cảnh giác ngắm nhìn xung quanh, khu vực có thể đặt chân chỉ rộng ba mét, đồng thời cũng không có một chút cây cối.

Cô không khỏi lên tiếng chửi thầm:

- Chẳng lẽ đây thật sự là một quả trứng à?

- Trên đó có gì vậy?

Lan Đế ở trên mặt đất lớn tiếng hỏi.

- Không có gì cả.

Hổ Tây thuận miệng lên tiếng, lấy ra linh khí Kim Chỉ Nam, nhìn xem tiếp theo nên đi hướng nào.

Lan Đế hô:

- Tối nay qua đêm ở đây đi, hừng đông lại đi tìm mộ của Ma Pháp Sư Thiên Hà.

- Được rồi.

Hổ Tây đi xuống dưới chân núi, xuất hiện ở bên cạnh cô gái tóc nâu.

- Vậy thì vẫn nên ở dưới lòng đất đi, như vậy an toàn hơn một chút.

Lan Đế nói xong thì lấy ra Trân Châu Phú Năng, khống chế bùn đất dưới chân, đào ra huyệt động có đường kính sáu mét rộng rãi dưới mặt đất, lại dùng lưu ly bao trùm mặt ngoài để tiến hành củng cố.

Hai người đi xuống dưới đất, đồng thời dùng lưu ly bịt kín cửa động lại.

Hổ Tây lấy Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng ra, chiếu rọi không gian dưới đất.

Sắc trời bên ngoài dần dần tối xuống, ban đêm gió càng ngày càng lớn, dưới đất đều có thể nghe thấy tiếng gió phần phật, giống như quỷ đang gào thét.

Lan Đế rụt cổ một cái, nói:

- Tiếng gió này nghe thật đáng sợ.

- Tiếng gió thổi không đáng sợ, ta chỉ sợ đồ vật tối hôm qua có xuất hiện lại hay không.

Hổ Tây nghiêm mặt nói.

- Ngươi đừng nói gở.

Lan Đế liếc nhìn cô gái tóc màu quýt.

Hổ Tây bĩu môi, lấy thức ăn từ trong ma cụ không gian chứa đựng ra, bắt đầu lấp đầy bụng.

Hai người yên tĩnh ăn mấy thứ linh tinh, lỗ tai vẫn chú ý đến động tĩnh trên mặt đất, hiện nay chỉ nghe được tiếng gió thổi.

Lan Đế nhẹ nhàng nói:

- Hổ Tây, đêm nay ta gác đêm, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.

- Tốt.

Hổ Tây cũng không khách sáo.

Hôm nay cô thi triển năng lực thức tỉnh nhiều lần, tinh thần và thể lực tiêu hao rất lớn, cần phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.

Hai người ăn uống no đủ xong đều nằm xuống nghỉ ngơi, cô gái tóc màu cam chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Lan Đế thấy Hổ Tây ngủ thì ngồi dậy, miễn cho nằm quá thoải mái sẽ ngủ mất.

- A Cáp ~ ~ ~

Cô không tiếng động nhếch miệng ngáp một cái, ôm hai đầu gối nhìn kỹ vị trí cửa động, trong lòng cầu nguyện bên ngoài sẽ không xuất hiện quái vật gì.

Lan Đế chắp hai tay thấp giọng cầu nguyện:

- Ta nguyện một tháng không ăn rau xanh, cầu nguyện an toàn rời khỏi Thiên Quốc.

Khóe mắt của Hổ Tây giật một cái, tỉnh ngủ một hồi nghe được tiếng cầu nguyện của cô gái tóc nâu.

Cô không tiếng động thở dài, xoay người ngủ tiếp.

Lan Đế liếc nhìn thiếu nữ, tiếp tục gác đêm.

Một đêm này ngoại trừ tiếng gió thổi ra thì rất an toàn, ít nhất hai người đều không nghe thấy trên mặt đất có động tĩnh của sinh linh xuất hiện.

Bóng đêm lui dần, tia sáng thứ nhất chiếu vào huyệt động.

- Trời rốt cuộc cũng sáng rồi.

Lan Đế tinh thần phấn chấn, đứng lên vỗ vỗ khuôn mặt.

- A Cáp ~ ~ ~

Hổ Tây ngáp ngồi dậy, tối hôm qua cô ngủ một giấc ngon, tinh thần và thể lực đều được khôi phục.

- Ngủ ngon không?

Lan Đế thuận miệng hỏi.

Thần thái của Hổ Tây sáng láng đáp:

- Ngủ rất ngon.

- Vậy ăn một chút gì rồi chuẩn bị lên đường thôi.

Lan Đế thanh thúy nói.

Cô nhếch miệng, lấy ra bình nước uống một hớp nước lớn, nước mát theo yết hầu chảy xuống, làm cho cơn buồn ngủ của cô tiêu tan.

Hai người lấy lương khô ra ăn một chút, sau đó vẫn là Hổ Tây rời khỏi huyệt động trước, xác định bên ngoài không có nguy hiểm mới để cho cô gái tóc nâu trở về mặt đất.

Bình Luận (0)
Comment