Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 652 - Chương 3298 - Hiện Tại Ta Cũng Có Thể Bóp Chết Ngươi

Chương 3298 - Hiện Tại Ta Cũng Có Thể Bóp Chết Ngươi
Chương 3298 - Hiện Tại Ta Cũng Có Thể Bóp Chết Ngươi

- Hổ Tây, ngươi đừng làm ta sợ, mau tỉnh lại!

Giọng nói của cô run rẩy, nhẹ nhàng lay động thiếu nữ trong lòng.

Cô gái tóc màu cam không có phản ứng, nếu như không phải còn có hô hấp thì sẽ khiến người khác tưởng rằng cô đã chết.

Lan Đế luống cuống tay chân lấy ra mấy bình bí dược chữa thương rồi đút toàn bộ vào trong miệng cô gái tóc màu quýt, như vậy mới làm cho sắc mặt của cô ấy khá hơn.

Nhưng mà, cô gái tóc màu cam vẫn không tỉnh lại, chỉ là hô hấp trở nên bình ổn hơn rất nhiều.

- Phanh ~ ~ ~

Quan tài kim loại nặng nề va vào trên vách động, dây xích kim loại buộc ở trên chỉ còn lại một sợi, nhưng đã bị lần va chạm nặng nề này mà nứt toác ra.

Quan tài lại nghiêng một lần nữa, cuối cùng sợi dây xích kim loại cuối cùng hoàn toàn đứt gãy.

- Phanh ~ ~ ~

Quan tài kim loại rơi xuống trên một khoảnh đất có nham thạch nhô lên, lúc này lạc văn bên trên quan tài đã ngừng tỏa sáng, mơ hồ tản ra khí tức tà ác.

- Phanh ~ ~ ~

Trong quan tài kim loại phát ra âm thanh vật thể va chạm, nhưng chỉ vang một tiếng rồi bình tĩnh trở lại.

- Cô lỗ ~ ~ ~

Lan Đế lo sợ nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm vào quan tài kim loại.

- Chẳng lẽ Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà còn sống sao?

Đồng tử của cô co rụt lại, rất muốn xoay người chạy trốn, nhưng cô gái tóc màu quýt trong lòng vẫn còn đang hôn mê, không tiện hành động.

Qua một hồi lâu, quan tài kim loại không có động tĩnh gì, điều này làm cho trái tim khẩn trương của cô gái tóc nâu bình tĩnh hơn rất nhiều.

- Hổ Tây, ngươi mau tỉnh lại đi.

Lan Đế vươn tay vỗ nhè nhẹ lên mặt của cô gái tóc màu quýt.

- Ưm...

Đôi mắt nhắm chặt của Hổ Tây run lên một cái, sau đó lông mi nhỏ dài cũng nhẹ nhàng run rẩy.

- Mau tỉnh lại.

Lan Đế thấy thế thì hai mắt sáng lên, tiếp tục lung lay cơ thể của cô gái tóc cam.

Cơ thể Hổ Tây run lên giống như điện giật, tiếp theo chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt tan rã một lần nữa tập trung lại, chỉ là thoạt nhìn hết sức yếu ớt.

Lan Đế thấy vậy thở phào một hơi, buồn bực nói:

- Thật tốt quá, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi, làm ta sợ muốn chết!

- Ta... bị làm sao vậy?

Hổ Tây chống đất ngồi dậy, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía cô gái tóc nâu.

Lan Đế chống nạnh, chất vấn:

- Ta mới phải hỏi ngươi đấy, ngươi thả quan tài của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà xuống đất làm gì?

- Ta không có...

Hổ Tây nghe vậy trừng lớn hai mắt màu cam.

- Chính ngươi xem, đó là cái gì?

Lan Đế nắm cằm cô gái tóc màu quýt xoay về phía vị trí quan tài kim loại rơi xuống.

Hổ Tây lộ ra thần sắc ngạc nhiên, giọng điệu mang theo cảm xúc không xác định:

- Cái này là ta làm à?

Lan Đế tức giận:

- Đúng vậy, vừa rồi ngươi giống như là phát điên, ta hô to thế nào cũng không ngăn cản được.

- Nhưng tại sao ta lại không có một chút ấn tượng nào vậy?

Hổ Tây lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Lan Đế nghe vậy nhíu mày lại, hoảng sợ nói:

- Không phải là ngươi trúng tà chứ?

- Ta không biết, nếu như lời nói của ngươi là sự thật thì có thể là ta đã bị cái gì đó khống chế.

Vẻ mặt Hổ Tây càng ngày càng khó coi, một cảm giác lạnh lẽo từ sau lưng truyền lên đến đỉnh đầu.

- Thật là quỷ dị.

Lan Đế không khỏi rùng mình một cái.

Cô quan tâm hỏi:

- Vậy bây giờ ngươi cảm thấy cơ thể có gì không đúng hay không?

Hổ Tây tỉ mỉ cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể, ngoại trừ suy yếu một chút ra thì không có gì khác biệt.

- Không có, chính là mệt chết đi được.

Cô trầm giọng nói.

- Thật vậy sao?

Lan Đế hồ nghi hỏi.

Cô lại nắm lấy mặt của cô gái tóc màu quýt rồi nhìn chằm chằm, giọng điệu nghiêm túc nói:

- Đừng nói là đến buổi tối nghỉ ngơi thì ngươi đột nhiên nổi điên giết ta đấy.

- Bây giờ ta cũng có thể bóp chết ngươi.

Hổ Tây nghiến răng nói.

Lan Đế buông tay ra, hậm hực nói:

- Ta nói giỡn thôi.

- Bây giờ nên làm gì đây?

Hổ Tây đứng dậy, giơ tay lên phủi tro bụi trên người.

- Đương nhiên là rời khỏi nơi này rồi.

Lan Đế đi theo bên cạnh, ánh mắt rơi vào trên quan tài kim loại kia.

Hổ Tây quay đầu hỏi:

- Ngươi không tò mò trong quan tài có thứ gì à?

- Không tò mò, không có gì đáng ngạc nhiên.

Lan Đế nghiêm mặt gằn từng chữ.

- A.

Hổ Tây bĩu môi.

Lan Đế nghiêm túc nói:

- Nơi này là mộ của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà, bên trong đương nhiên sẽ chỉ là thi thể của hắn.

Hổ Tây cau mày nói:

- Nhưng ta vẫn cảm thấy bên trong còn có thứ gì khác...

- Có phải ngươi thật sự bị trúng tà không vậy?

Lan Đế khẩn trương hỏi.

- Chậc...

Hổ Tây trừng mắt nhìn cô gái tóc nâu, rất có xúc động chỉ cần đối phương nói thêm một câu thì sẽ xé miệng cô.

- Loảng xoảng ~ ~ ~

Đột nhiên, âm thanh kim loại bị va chạm vang lên trong không gian dưới lòng đất, điều này làm cho hai cô gái không khỏi rùng mình sởn tóc gáy.

Lan Đế ngước mắt nhìn về phía quan tài kim loại, quan tài vốn khép kín bị mở ra một cái khe hở, có khí đen từ trong khe hở tuôn ra.

- Đó là cái gì?

Giọng nói của Hổ Tây run rẩy, cảnh giác nhìn chăm chú vào quan tài kim loại.

- Loảng xoảng ~ ~ ~

Quan tài kim loại lại bị gõ, nắp quan tài lại bị chuyển dời một tấc, khe hở càng lúc càng lớn.

Lan Đế mấp máy môi, run giọng nói:

- Chẳng lẽ Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà thật sự chưa chết à?

- Loảng xoảng ~ ~ ~

Vừa dứt lời, đột nhiên nắp quan tài kim loại bay ra ngoài, hướng về phía hai cô.

- Cẩn thận!

Hổ Tây kinh ngạc thốt lên một tiếng, ôm cô gái tóc nâu nằm xuống.

- Ầm ầm ~ ~ ~

Nắp quan tài kim loại vừa dày vừa nặng lau qua đầu đỉnh của hai người, cắm một góc vào trong vách động.

- Ngươi không sao chứ?

Hổ Tây khẩn trương hỏi.

- Không sao, ta không có việc gì.

Lan Đế đỡ lấy cô gái tóc màu cam đứng lên, hoảng sợ nhìn chăm chú vào nắp quan tài kim loại cắm chặt vào vách động.

Hổ Tây nhìn về phía quan tài kim loại, sau khi không có nắp quan tài thì lộ ra vật thể bên trong, đó là một bộ hài cốt nhân loại màu đen, cả người bốc lên khí đen, mặt trên còn có vật chất màu đen không rõ đang ngọ nguậy.

Lan Đế nói với vẻ mặt trắng bệch:

- Thật là quỷ dị.

Đôi mắt đẹp của Hổ Tây híp lại, khẩn trương nói:

- Những thứ đen thùi lùi kia là thứ gì, hình như là vật sống...

Lan Đế giống như hiểu rõ cái gì, kinh ngạc thốt lên:

- Chẳng lẽ lạc văn và những dây xích trên quan tài kia là vì phong ấn mấy thứ này?

- Chúng ta có phải đã làm sai chuyện gì hay không?

Giọng nói của Hổ Tây run lên.

Bình Luận (0)
Comment