Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 653 - Chương 3299 - Ngươi Rất Biết Cách Dằn Vặt Người Khác

Chương 3299 - Ngươi Rất Biết Cách Dằn Vặt Người Khác
Chương 3299 - Ngươi Rất Biết Cách Dằn Vặt Người Khác

Cô có thể cảm nhận được những vật chất màu đen kia rất tà ác, mơ hồ còn có chút quen thuộc, hơi giống khí tức của Hư Quỷ, nhưng lại có khác biệt rất lớn, còn làm người ta run sợ hơn cả khí tức Hư Quỷ.

Giọng nói của Lan Đế khô khốc:

- Không biết, ta chỉ biết nếu bây giờ chúng ta không rời đi thì sẽ gặp nguy hiểm.

- Đông đông đông ~ ~ ~

Hài cốt trong quan tài đột nhiên nhúc nhích, ngay sau đó ngồi dậy, phần đầu không có một tia huyết nhục chầm chậm xoay về phía hai cô.

- Chạy mau!

Hổ Tây hét lên một tiếng rồi kéo tay của cô gái tóc nâu, cơ thể của cả hai lập tức biến mất tại chỗ.

Hai người chạy quá nhanh nên không phát hiện trong quan tài kim loại có khắc mấy dòng chữ.

- Thiên Hà ta lấy bản thân phong ấn Ma Linh, tạo thập phương luyện hồn quan vĩnh cửu trấn áp, hy vọng có thể rửa sạch sát nghiệt của bản thân.

Bộ hài cốt màu đen liếc nhìn chữ trên vách quan tài, vô thanh vô tức đứng lên, vật chất màu đen trên bộ hài cốt thong thả ngọ nguậy.

Bên kia, Hổ Tây và Lan Đế xuất hiện ở trước cầu thang dài, chạy một mạch đến cửa ra.

Khi hai người lao ra khỏi mặt đất thì mồ hôi trên người đã sớm chảy ướt áo, ai nấy đều mang theo vẻ mặt hoảng sợ.

- Nó không đuổi theo ra ngoài chứ?

Lan Đế run giọng mở miệng.

- Chắc là không có.

Hổ Tây há miệng thở hổn hển.

Lan Đế nghĩ tới cái gì đó, khẩn trương nói:

- Đóng cửa lại đi, đừng làm cho đồ vật bên trong chạy ra.

- Tốt.

Hổ Tây lên tiếng.

Hai người hợp lực đóng lại cánh cửa kim loại, hoa văn bí ẩn trên đó tỏa sáng, sau mấy hơi thở mới bình tĩnh lại.

- Bây giờ chắc là không có chuyện gì rồi.

Lan Đế thở ra một hơi.

Đồng tử của Hổ Tây co rút lại, kinh ngạc nói:

- Không đúng, dưới lòng đất có sông ngầm, có khi nào thứ kia rời đi bằng đường đó không?

- Chắc là không đâu...

Lan Đế đáp với giọng điệu không xác định.

Cô tự an ủi bản thân:

- Trong sông còn có những con rắn kỳ quái kia, có lẽ chúng có thể ngăn cản nó rời đi.

- Thật sự có thể ngăn cản sao?

Hổ Tây nhìn về phía cô gái tóc nâu.

Lan Đế mím môi, nhỏ giọng nói:

- Ta không biết...

Trên bầu trời đại lục mới.

Mục Lương, Ly Nguyệt và Cổ Tư Mỹ vẫn ngồi trên phi thuyền vận chuyển bay trên không trung.

- A cáp ~ ~ ~

Trong khoang thuyền, Cổ Tư Mỹ nằm úp sấp trên bàn ngáp một cái, trên tay vẫn còn đang cầm bút chép sách cổ.

Mục Lương ngồi trên một chiếc ghế dựa mềm, tư thái thả lỏng hai chân bắt chéo, lật xem sách cổ.

Ly Nguyệt từ trong khoang điều khiển đi ra, dịu dàng nói:

- Mục Lương, theo tốc độ này, trước khi trời tối là có thể đến Thiên Quốc.

- Cuối cùng cũng đến rồi.

Cổ Tư Mỹ nghe vậy thì hưng phấn lên một chút.

Mục Lương liếc mắt nhìn cô, lạnh nhạt hỏi:

- Chép xong lần thứ ba rồi à?

Vẻ mặt hưng phấn của Cổ Tư Mỹ lập tức ủ rũ xuống, hữu khí vô lực nói:

- Vẫn chưa....

Cô đã sao chép hết hai lần sách cổ, cũng ghi nhớ toàn bộnội dung , bên trong đúng là có đáp án của những vấn đề mà Mục Lương đưa ra.

- Phải chép hết trước khi trời tối, bằng không thì chép thêm một lần nữa.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

- Ta biết rồi.

Cổ Tư Mỹ bĩu môi lên tiếng.

Hai mắt của Ly Nguyệt hiện ra ý cười, ngồi bên cạnh Mục Lương, dịu dàng nói:

- Có phải ngươi quá nghiêm khắc với cô ấy hay không?

- Lúc này vẫn chưa là gì, còn không có huyền lương thứ cổ đâu.

Mục Lương mỉm cười nói.

- Huyền lương thứ cổ?

Ly Nguyệt chớp chớp đôi mắt đẹp màu trắng bạc.

Mục Lương giải thích ngắn gọn:

- Là một điển cố ở cố hương của ta, ý của nó là khắc khổ nỗ lực học tập.

Cổ Tư Mỹ nghe xong cơ thể run lên một cái, tốc độ sao chép cũng nhanh hơn rất nhiều.

Ý cười trong mắt Ly Nguyệt càng đậm, nhẹ nhàng nói:

- Thật ra thì sao chép sách cổ cũng có chỗ tốt, có thể luyện chữ còn có thể lý giải và ấn tượng khắc sâu đối với nội dung trong đó.

Trong sách đều là chữ viết tay, một trang cũng không có bao nhiêu chữ, lấy thực lực của thiếu nữ chép một lần không cần tới nửa ngày.

- Đúng rồi.

Mục Lương cười ôn hòa.

- ...

Trong lòng Cổ Tư Mỹ phiền muộn, chỉ có thể tiếp tục vùi đầu khổ viết.

Mục Lương đột nhiên nói:

- Ta còn hai quyển sách thích hợp cho ngươi xem, chờ ngươi chép xong rồi thì lại xem tiếp.

- Còn có nữa sao?

Tay của Cổ Tư Mỹ run lên một cái, chữ viết được một nửa biến hình.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Ừ, cũng là ngươi đọc trước, sau đó ta đặt câu hỏi, trả lời sai thì phải chép sách.

Cổ Tư Mỹ giật giật khóe miệng nói:

- Mục Lương, ngươi rất biết cách dằn vặt người khác.

- Ta còn có thể dằn vặt hơn, ngươi muốn thử không?

Mục Lương cười một tiếng.

- Đừng, đừng quấy rầy ta chép sách.

Cơ thể Cổ Tư Mỹ run lên, lúc này Mục Lương ở trong mắt cô giống như là ác bá.

Mục Lương khẽ cười một tiếng, xem xong hai trang cuối cùng của cuốn sách cổ.

- Mục Lương, phía trước là vương quốc Lục Phong.

Ly Nguyệt nhắc nhở.

Mục Lương hơi khựng lại, ôn hòa nói:

- Ừm, vậy thì đi gặp Bích Sa một chút đi.

- Vậy ngày mai lại đi Thiên Quốc à?

Ly Nguyệt dò hỏi.

Mục Lương ôn hòa đáp.

- Cũng được, nếu đã phải đi qua vương quốc Lục Phong thì thuận tiện đi xem thử tiến độ xây dựng Trại Chăn Nuôi thế nào rồi.

- Được rồi, vậy ta đi điều chỉnh phương hướng một chút.

Ly Nguyệt nói xong thì đứng dậy đi vào khoang điều khiển, muốn điều chỉnh phương hướng bay về vương thành của vương quốc Lục Phong.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, thấp giọng tự lẩm bẩm:

- Tân Tây à, không biết ngươi ngồi lên vị trí Đại Quốc Sư có thoải mái hay không.

Nửa giờ sau, phi thuyền vận chuyển bay vào lãnh thổ của vương quốc Lục Phong, bay về phía vương thành.

Vương thành của vương quốc Lục Phong ở phía đông, vương thành cũng chia làm nội thành và ngoại thành, thành viên vương thất và các quý tộc đều ở trong nội thành.

Trong đại điện vương cung, lúc này đang tiến hành nghị sự, đám người Kỵ Sĩ Trưởng, Công Tước, Bá Tước đều tụ tập ở đây.

Bích Sa ngồi ngay ngắn ở vị trí cao nhất, một bên là Đại Quốc Sư mới lên chức, bên cạnh còn có cựu Đại Tế Ty, nhưng thân phận của cô bây giờ là hầu gái của Tân Tây.

Bích Sa nhìn xuống đám người bên dưới, lạnh nhạt nói:

- Ngày mai luật pháp mới của vương quốc sẽ chính thức được phổ biến, các vị có ý kiến gì không?

Mặc dù cô chỉ có mười bảy tuổi, nhưng lúc này lại tản ra khí thế của thượng vị giả, làm cho người ta không cách nào coi thường sự tồn tại của cô nữa.

Công Tước cau mày nói:

- Bệ hạ, luật pháp mới thật là thái quá, biên độ thu nhập từ thuế của bình dân giảm bớt rất nhiều.

- Không đâu, phải nói là trước kia thu quá nhiều.

Bích Sa nhàn nhạt nói.

- Nhưng mà...

Vẻ mặt của Công Tước rất khó coi, như vậy có nghĩa là thu nhập của các quý tộc sẽ giảm bớt.

- Có chuyện gì à?

Tân Tây hờ hững mở miệng.

- Không có...

Công Tước vội vàng cúi đầu.

Bình Luận (0)
Comment