- Ong ong ong ~~~
Bên ngoài Thiên Quốc, ba trăm mét trên không trung, không gian hơi dao động một chút, một phi thuyền vận chuyển đột nhiên xuất hiện.
Ly Nguyệt ở trong buồng lái, ngước mắt nhìn mặt đất màu nâu xám bên ngoài cửa sổ lưu ly, tương ứng với tình báo của Thiên Quốc trong trí nhớ.
Vẻ mặt cô nghiêm túc, quay đầu hô to ra bên ngoài khoang điều khiển:
- Mục Lương, chắc là chúng ta đã đến Thiên Quốc rồi.
- Ta thấy được.
Mục Lương lên tiếng.
Lúc này hắn cũng đứng ở bên cửa sổ, thấy được cả mặt đất màu nâu xám nhìn không thấy cuối kia.
- Nơi này chính là Thiên Quốc à?
Cổ Tư Mỹ ghé vào cửa sổ lưu ly, đôi mắt đẹp không nháy một cái nhìn chằm chằm mặt đất.
Mục Lương chậm rãi nói:
- Không cảm nhận được khí tức.
- Không biết Hổ Tây và Lan Đế đang ở đâu trong này?
Ly Nguyệt đi ra khoang lái, đứng ở bên cạnh hắn.
- Tìm thử đi.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
Phi thuyền vận chuyển bay về phía Thiên Quốc, khi tiến vào bầu trời vùng đất màu nâu xám thì phi thuyền vận chuyển đột nhiên mất khống chế, nghiêng rơi xuống đất.
- A!
Cổ Tư Mỹ kinh ngạc thốt lên một tiếng, vội vàng vươn tay bắt lấy tay Mục Lương.
- Cấm không?
Chân mày của Mục Lương cau lại.
Hắn hơi chuyển động suy nghĩ, không gian dao động lan ra bao trùm phạm vi bầu trời xung quanh, phi thuyền vận chuyển lập tức dừng rơi xuống.
Ly Nguyệt nghĩ mà sợ nhìn về phía Mục Lương:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mục Lương cảm nhận sự thay đổi xung quanh, chậm rãi nói:
- Nơi này có một lực lượng thần bí thay đổi không gian, cấm phi hành trong không vực trên trăm mét.
Ly Nguyệt quay đầu nhìn về phía mặt đất bên ngoài cửa sổ lưu ly, phi thuyền vận chuyển bây giờ rõ ràng đang bay cao hơn trăm mét.
Cổ Tư Mỹ nghi ngờ hỏi:
- Mục Lương, bây giờ chúng ta đang ở độ cao trên trăm mét đúng không?
Mục Lương giải thích:
- Ta đã thay đổi không gian rồi, hiện tại lực lượng thần bí nơi này không ảnh hưởng tới chúng ta.
- Thì ra là vậy.
Cổ Tư Mỹ chợt hiểu ra.
- Tiếp tục đi tới đi.
Mục Lương bình tĩnh lên tiếng.
- Vâng.
Ly Nguyệt lên tiếng, trở về khoang điều khiển khống chế phi thuyền vận chuyển bay về trước đó.
- Ong ong ong ~ ~
Phi thuyền vận chuyển bay vào Thiên Quốc, dưới sự ảnh hưởng bởi năng lực của Mục Lương, không hề bị ảnh hưởng bởi quy tắc cấm không.
Mục Lương nhìn bao quát mặt đất phía dưới, tìm kiếm dấu vết của Hổ Tây và Lan Đế.
Hắn ra lệnh:
- Ly Nguyệt, giảm bớt độ cao phi hành.
Khoảng cách quá cao sẽ rất dễ dàng bỏ qua chi tiết nhỏ trên mặt đất.
- Vâng.
Ly Nguyệt đáp, điều khiển phi thuyền vận chuyển bay thấp xuống, cho đến khi cách mặt đất khoảng chín mươi mét thì mới dừng lại.
Mục Lương nhìn quét qua mặt đất, không có dấu vết hoạt động của nhân loại.
- Tiếp tục thâm nhập sâu hơn.
Hắn lại ra lệnh lần nữa.
- Tốt.
Ly Nguyệt đáp lại.
Mục Lương lại nói:
- Được rồi, thu hồi phi thuyền vận chuyển đi, ta mang mọi người bay, như vậy cũng thuận lợi hành động hơn một chút.
- Cũng tốt.
Ly Nguyệt chớp chớp đôi mắt đẹp màu trắng bạc, xoay người mở cửa khoang phi thuyền vận chuyển ra.
Cô cất bước đi ra ngoài, đứng thẳng giữa không trung ở ngoài cửa khoang trong ánh mắt kinh ngạc của Cổ Tư Mỹ.
- Còn không đi ra ngoài à?
Mục Lương liếc nhìn nữ nhân.
Cổ Tư Mỹ chớp chớp mắt, thử bước ra khỏi phi thuyền vận chuyển, kinh ngạc phát hiện cơ thể bị một lực lượng vô hình nâng lên nổi lơ lửng giữa không trung.
Ly Nguyệt thanh thúy nói:
- Có Mục Lương ở đây, ngươi không cần lo lắng sẽ ngã xuống.
Mục Lương cũng rời khỏi phi thuyền vận chuyển, lại thu hồi nó vào không gian tùy thân trong cơ thể.
- Đi thôi.
Hắn nhàn nhạt mở miệng, mang theo hai cô gái bay về phía trước.
Cổ Tư Mỹ trầm tĩnh lại, tùy ý để Mục Lương mang theo cô phi hành.
Cô nhìn xuống mặt đất, lẩm bẩm:
- Nhìn giống như cũng không có gì nguy hiểm.
- Đây chỉ mới là bên ngoài Thiên Quốc thôi, đừng buông lỏng cảnh giác.
Ly Nguyệt lạnh nhạt nói.
- Có bệ hạ ở đây, ta chỉ là đi theo tới để mở rộng kiến thức mà thôi.
Cổ Tư Mỹ thanh thúy nói.
Mục Lương lạnh nhạt hỏi:
- Sao vậy, không có hứng thú với chuyện của Ma Pháp Thần nữa rồi à?
Cổ Tư Mỹ nghe vậy nghiêm mặt đáp:
- Không phải, ta muốn biết chuyện về Ma Pháp Thần.
Cô là hậu đại của Ma Pháp Thần, trên người có giữ lại dòng máu của ngài ấy, sao có thể không có hứng thú chứ.
- Hy vọng lần này ra ngoài sẽ có thu hoạch.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
Mục đích của hắn tới Thiên Quốc chính là vì Ma Pháp Thần, muốn tìm được mộ huyệt của đối phương, đạt được càng nhiều tri thức ma pháp hơn.
- Hả, đó là cái gì?
Cổ Tư Mỹ đột nhiên lên tiếng, ngón tay chỉ về phía mặt đất bên trái, nơi đó có một bóng đen.
Mục Lương híp mắt nhìn lại, cảm thấy hứng thú nói:
- Trông có vẻ giống như ma thú, đi qua xem một chút.
Hắn vung tay lên, mang theo Cổ Tư Mỹ và cô gái tóc trắng đi về phía bóng đen.
Khi ba người tới gần thì mới nhìn rõ dáng vẻ của bóng đen kia, đó là một sinh linh có ngoại hình giống như ngựa, cả người màu tím đậm còn tản ra mùi khó ngửi.
- Hống hống hống ~ ~ ~
Sinh linh màu tím đậm phát hiện đám người Mục Lương, dừng lại nhịp bước tiến tới.
- Thật xấu xí.
Cổ Tư Mỹ ghét bỏ bĩu môi.
Ly Nguyệt cau mày nói:
- Sinh mệnh trong Thiên Quốc, nhìn không giống như là ma thú.
Mục Lương không nói chuyện, mang theo hai người rơi xuống đất, cách sinh linh màu tím đậm chừng một trăm mét.
- Hống hống hống ~ ~ ~
Ba người vừa rơi xuống đất, sinh linh màu tím đậm lập tức vọt tới công kích.
Vẻ mặt Mục Lương không thay đổi, giơ tay lên cách không đánh về phía sinh linh màu tím đậm.
- Ông ~ ~ ~
Không gian trở nên ngưng kết, động tác vọt tới của sinh linh màu tím đậm trở nên chậm chạp, cuối cùng cố định tại chỗ.
- Cộp cộp cộp ~ ~ ~
Mục Lương bình tĩnh cất bước đi lên trước, đến gần sinh linh màu tím đậm, cẩn thận quan sát dáng vẻ của nó, lúc này mới nhìn thấy sinh vật màu đen đang ngọ nguậy trên người nó.
Trên mặt Cổ Tư Mỹ lộ ra vẻ ghét bỏ:
- Thật là ghê tởm, vật trên người nó giống như là nước mũi vậy.
Ly Nguyệt cũng cau mày, thứ trên người sinh vật màu tím đậm này mang cho cô một loại cảm giác quen thuộc, loại cảm giác này cô từng cảm nhận được ở trên người Hư Quỷ.
Mục Lương dùng đầu ngón tay chạm vào sinh vật màu đen, hệ thống không có bất kỳ phản ứng nào, nghĩa là sinh vật màu đen là sinh linh không thể thuần hóa.
Hắn nhíu mày, cảm nhận được sinh vật màu đen kia đang cố gắng tiến vào dưới da của mình, còn tản ra một loại độc tố có thể ăn mòn thần kinh và ý thức.
- Hừ.
Mục Lương hừ lạnh một tiếng, lòng bàn tay dâng lên một đám lửa, bắt đầu thiêu đốt sinh vật màu đen.
- A a ~ ~ ~
Tiếng gào thét chói tai của sinh vật màu đen làm cho người nghe đau đầu không gì sánh được, giống như có thể đâm thủng linh hồn.