Lan Đế ngồi ở phía sau cô gái tóc màu quýt, hai tay vòng lấy eo thon của cô, xe máy khởi động chở cả hai chạy về phía ngọn núi giống như quả trứng kia.
- Ầm ầm ~ ~ ~
Hai người tìm kiếm trên vùng đất màu nâu xám hơn hai giờ đồng hồ mới tìm được ngọn núi lớn giống như quả trứng kia.
- Đến rồi.
Hổ Tây siết chặt phanh lại, nhanh chóng xuống xe.
- May mà có thể tìm được nơi này, bằng không thì phiền phức rồi.
Lan Đế nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn kỹ vị trí đỉnh núi.
Hai người ngồi xuống chân núi, ôm lấy đầu gối an tĩnh chờ cứu viện.
Hổ Tây chớp đôi mắt màu cam, tán gẫu:
- Ngươi nói xem khi nào thì bệ hạ sẽ tới đây?
Lan Đế lắc đầu đáp:
- Không biết, lấy tốc độ của phi thuyền vận chuyển, đến Thiên Quốc rồi muốn tìm được chúng ta thì cũng phải mất chừng hai, ba ngày.
Hổ Tây chậm rãi gật đầu, chắp tay cầu khẩn:
- Chỉ hy vọng mấy ngày này đừng xảy ra chuyện quỷ dị gì nữa.
Khóe miệng của Lan Đế giật giật, thấp giọng nói:
- Hy vọng là vậy đi...
- Không đúng, nơi này là Thiên Quốc, quá an toàn mới không thích hợp.
Hổ Tây đột nhiên nói.
- Ngươi đừng nói nữa.
Khóe mắt của Lan Đế giật một cái.
Hổ Tây cười ngượng ngùng một tiếng rồi thành thật im lặng, lo lắng câu thuận miệng vui đùa của mình thành sự thật.
- Cô lỗ ~ ~ ~
Lúc này bụng của Lan Đế kêu to, trong lúc yên tĩnh như thế này lại nghe được rất rõ ràng.
- Ngươi lại đói à?
Hổ Tây quay đầu hỏi.
Lan Đế bất mãn nói:
- Cái gì mà lại chứ? Lần cuối ta ăn là vào tối hôm qua.
- Vậy ăn một chút gì đó đi.
Hổ Tây nói xong thì lấy lương khô từ trong ma cụ không gian chứa đựng ra, chia phân nửa đưa cho cô gái tóc nâu.
Lan Đế cắn một miếng lương khô, hỏi:
- Thức ăn còn dư lại bao nhiêu?
- Tiết kiệm một chút đủ cho chúng ta ăn ba ngày.
Giọng nói của Hổ Tây khàn khàn.
Lan Đế gật đầu:
- Ba ngày, chắc là đủ rồi.
Hai người trò chuyện câu được câu không, khoảng cách đến lúcd trời tối còn khoảng bốn giờ.
Hổ Tây dựa lưng vào vách núi, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Lan Đế thấy thế cũng không nói chuyện, đôi mắt đẹp nhìn xung quanh, cảnh giác có nguy hiểm tới gần.
- Hả?
Lỗ tai của Hổ Tây giật giật, nghiêng tai dán chặt vào thân núi nghe một hồi.
Lan Đế nghi ngờ hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Hổ Tây chau mày, nói với vẻ mặt nghi ngờ:
- Sao ta lại nghe thấy tiếng tim đập ở trong núi.
- Trong núi?
Trên mặt Lan Đế lộ ra vẻ ngạc nhiên.
- Đúng vậy.
Hổ Tây gật đầu, tiếp tục dán chặt lỗ tai lên thân núi.
- Đông đông đông ~ ~ ~
Tiếng tim đập rất nặng nề, mỗi lần tim đập dồn dập vượt quá năm giây, không lắng nghe rất dễ dàng coi nhẹ bỏ qua.
Lan Đế cũng dán chặt lỗ tai vào thân núi, yên tĩnh nghe một hồi lâu, cũng nghe được tiếng tim đập.
- Thật sự có tiếng tim đập.
Vẻ mặt của cô lập tức thay đổi.
Hổ Tây lo sợ nuốt nước miếng, run giọng nói:
- Trong núi có cái gì đó.
Lan Đế thấp giọng hỏi:
- Vậy chúng ta phải rời đi à?
Hổ Tây cau mày, chần chờ nói:
- Nhưng nếu như hai ta đi rồi thì bệ hạ sẽ không dễ dàng tìm được chúng ta, gần đây không có vị trí nào bắt mắt hơn.
- Cũng đúng.
Lan Đế thở dài một hơi.
- Chúng ta lại không làm gì, sẽ không có chuyện gì đâu.
Hổ Tây tự an ủi mình.
- Đúng vậy, không có chuyện gì đâu.
Lan Đế gật đầu thật mạnh, cô cũng đang tự an ủi bản thân.
Hai người liếc nhìn nhau, yên lặng ngồi xuống, trong lòng đều cầu nguyện Mục Lương mau tới đây, dẫn các cô rời khỏi nơi quỷ dị này.
Thời gian trôi qua, một giờ lại đi qua, ánh mặt trời vẫn rất gắt.
- Đông đông đông ~ ~ ~
Cơ thể của Lan Đế hơi run lên, quay đầu nhìn về phía ngọn núi, giọng run rẩy hỏi:
- Nè, ngươi có cảm thấy tiếng tim đập trở nên lớn hơn hay không?
- Có, khoảng cách tiếng tim đập cũng ngắn lại.
Hổ Tây cảm thấy yết hầu khô khốc, mơ hồ có dự cảm không tốt.
Lan Đế vội vàng đứng lên, lùi lại hai bước nói:
- Chẳng lẽ đồ vật bên trong muốn đi ra sao?
- Đừng tự hù dọa mình.
Yết hầu của Hổ Tây lăn lộn.
Cô trấn an nói:
- Núi này nhìn rất dày, đồ vật bên trong chắc là không ra được đâu...
Lan Đế còn muốn nói điều gì, nhưng ngay sau đó cảm thấy tóc gáy cả người dựng đứng lên, tay run rẩy chỉ về phía ngọn núi.
- Có chuyện gì vậy?
Hổ Tây nghi ngờ quay đầu nhìn lại, đồng tử lập tức kịch liệt co rút.
Chỉ thấy trên ngọn núi vốn trơn nhẵn xuất hiện một vết nứt, từ đỉnh chóp kéo dài đến dưới đáy, điều này cũng làm cho tiếng tim đập trở nên rõ ràng.
- Thật, thật sự có gì đó sắp xuất hiện sao?
Giọng nói của Lan Đế run rẩy kịch liệt.
Hổ Tây chậm rãi lùi lại, bắt đầu cách xa khu vực ngọn núi.
- Răng rắc ~ ~ ~
Lần này âm thanh rạn nứt của ngọn núi trở nên rõ ràng hơn, vết nứt từng bước rậm rạp toàn bộ ngọn núi, một mùi lạ từ trong khe rãnh bay ra.
- Thối quá.
Lan Đế nhíu chặt lông mày, giơ tay lên dùng sức bịt miệng mũi lại.
- Oẹ ~ ~ ~
Hổ Tây nôn khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt bịt miệng mũi lại.
- Thật là ghê tởm.
Lan Đế cố nén cơn kích động muốn nôn mửa.
- Ta có dự cảm xấu, trước tiên rời khỏi nơi này đã.
Hổ Tây nói xong lấy ra xe máy rồi ngồi lên khởi động xe, Lan Đế vội vàng lên xe, chạy về phía xa.
Cô lo lắng nói:
- Nhưng mà rời khỏi nơi đó, làm sao bệ hạ tìm được chúng ta đây?
- Ta có biện pháp.
Hổ Tây trầm giọng nói.
- Biện pháp gì?
Lan Đế tò mò hỏi.
Hổ Tây nghiêm túc nói:
- Dùng Phú Năng Trân Châu tạo ra một ngọn núi khác.
Đôi mắt của Lan Đế sáng lên, hưng phấn nói:
- Đúng rồi, như vậy bệ hạ cũng có thể tìm được chúng ta!
- Đúng vậy.
Khóe môi của Hổ Tây cong lên.
Lan Đế quay đầu nhìn về phía sau, bọn họ đã cách xa ngọn núi xuất hiện dị động kia.
- Ầm ầm ~ ~ ~
Theo một tiếng vang thật lớn truyền tới, ngọn núi lớn giống như quả trứng kia chia năm xẻ bảy, hòn đá vụn bay tán loạn, lộ ra đồ vật bên trong.
Đồng tử của Lan Đế co rút lại, sắc mặt trắng bệch há to mồm, thấy được một con rắn lớn mọc bốn cánh trên lưng, cả người nó là màu xanh lục, trên đầu có một ấn ký vòng tròn màu trắng.
Đại xà bốn cánh vừa xuất hiện, mùi khó ngửi nhanh chóng lan ra xung quanh, làm cho hai người Hổ Tây cách xa đều có thể ngửi được.
- Oẹ ~ ~ ~
Lan Đế không khỏi nôn ra một trận, vẻ mặt càng thêm khó coi.
- Ngươi đừng nôn lên người ta đấy!
Hổ Tây hét lên một tiếng.
- Tê tê tê ~~~
Nó thè cái lưỡi màu đen ra, đồng tử dựng đứng nhìn chăm chú về hướng Hổ Tây và Lan Đế rời đi.
Lan Đế hậu tri hậu giác thốt lên:
- Má ơi, đó căn bản không phải là núi, mà chính là một quả trứng ma thú!
- Mặc kệ nó, việc quan trọng bây giờ là chạy trốn!
Hổ Tây không nói hai lời tăng nhanh tốc độ của xe máy, lao nhanh về phía xa.